Lục Dương khẽ nhíu mày.
Nhưng cũng không nói gì thêm, dù sao đây cũng là chuyện gia đình nhà người ta.
Tỷ tỷ tiểu Quyên nói ra: "Cha, Tiền Mãn đã như vậy rồi, người còn nói hắn làm gì nữa?"
"Không nói thì hắn không nhớ lâu."
Ông chú ngoại hừ một tiếng.
Lại hỏi: "Ngươi xảy ra chuyện này, lão bản bên kia bồi thường bao nhiêu tiền?"
Mọi rợ nói ra: "Ta té xuống rồi, người dẫn con đi liền đưa con tới bệnh viện, lão bản đưa cho ba nghìn tiền viện phí."
"Ba nghìn? Đuổi ăn mày sao?"
Ông chú ngoại tức giận thổ huyết, quở trách mọi rợ không hăng hái đòi bồi thường.
Hắn nói ra: "Hắn không trả tiền, thì ngươi đi tới bệnh viện làm gì, ít nhất cũng phải đòi bồi thường mấy vạn, ngươi rơi ngã thành bộ dạng này, không được, công trường ngươi làm ở đâu, ta phải đi tìm lão bản nhà các ngươi nói."
"Ông chú ngoại, tiền về sau đòi cũng được, trước tiên cứ chữa bệnh cho mọi rợ đi, đầu gối của hắn bị thương rất nghiêm trọng, cần phải phẫu thuật...."Lục Dương nhắc nhở một câu, người ông chú ngoại này quả thật tham tiền đến tận tâm hồn.
Vì một chút bồi thường, mà không thèm để ý đến bệnh tình của con mình.
"Bọn hắn không trả tiền, tiền đâu mà giải phẫu, ta cũng không có tiền." Ông chú ngoại nói ra.
"Con có một chút." Tiểu Quyên vội vàng nói.
"Chút tiền này của ngươi, lưu lại cho đứa nhỏ đến trường học đi, chuyện của mọi rợ, cũng không cần chúng ta bỏ tiền, chuyện giải phẫu cũng khoan đã, phải đòi được tiền bồi thường rồi nói."
Ông chú ngoại chém đinh chặt sắt nói.
Lục Dương cau mày: "Ông chú ngoại, cháu đã nội viện phí cho mọi rợ rồi, tạm thời không cần phải lo về vấn đề tiền bạc, hay cứ để mọi rợ phẫu thuật xong rồi tính."
Ông chú ngoại có chút giật mình, hỏi: "Tiểu Dương, ngươi không phải mới lên đại học sao? Ở đâu có nhiều tiền như vậy, hay là mẹ của ngươi gửi lên?"
"Cháu ở trường học có kinh doanh, lời được một chút tiền." Lục Dương không nói nhiều.
Ông chú ngoại chậc chậc vài tiếng, nói ra: "Vẫn là sinh viên biết cách kiếm tiền, ài, cái đứa khốn nạn này, ta bảo hắn đến trường học, hắn lại không chịu đi, dùng gậy đánh cũng không chịu."
Nói xong, ông nhìn tiểu Quyên nói ra: "Tiểu Quyên, chuyện em trai ngươi, ngươi ở bên này chiếc cố đi, ta phải đi đòi tiền bồi thường cho mọi rợ."
Nhìn nhìn Lục Dương, ông nói tiếp: "Tiểu Dương, tìm kia của ngươi, chờ ta đòi được tiền bồi thường, sẽ trả lại cho, ngày hôm nay ngươi vất vả rồi, ngươi vẫn còn đang đi học, về trường học trước đi, bên này có tiểu Quyên lo rồi."
"Cháu biết rồi."
Lục Dương nhẹ gật đầu.
Người nhà mọi rợ đã đến, hắn cũng không cần phải ở chỗ này, mặc dù ông chú ngoại hơi không đáng tin lắm, nhưng cũng may có tỷ tỷ mọi rợ ở đây.
Ông chú ngoại ở bên cạnh hỏi vài câu, hỏi công trường ở chỗ nào, sau đó liền rời khỏi bệnh viện, Lục Dương cũng nói cho tiểu Quyên biết một số điều cần chú ý, ví dụ như mỗi ngày truyền mấy bình nước, gọi hộ sĩ ở đâu, căn tin bệnh viện chỗ nào....
Nói xong những thứ này, hắn còn lưu lại cho mọi rợ một chiếc điện thoại, sau đó nói: "Mọi rợ, chị của ngươi ở chỗ này rồi, ta nên đi về trước, nếu có chuyện gì gấp, cứ gọi điện thoại cho ta, nhớ kỹ, sau khi đầu gối hết sức, liền đi phẫu thuật, không cần chờ, nếu không để lâu có thể gây ảnh hướng đến đi lại, đừng nghe lời của ba ngươi nói...."
"Lục ca, ta biết rồi, cảm ơn ngươi...."
"Không có việc gì, có chuyện cứ gọi cho ta..."
Khoát tay áo, Lục Dương rời khỏi bệnh viện.
....
Vườn khởi nghiệp.
Văn phòng Lữ Tiểu vũ.
Từ bệnh viện trở về, Lục Dương liền tới lại đây, hắn có một chút chuyện cần nói rõ cho Lữ Tiểu Vũ biết.
"Phía văn phòng bên kia cũng sắp làm xong rồi, ta tìm hai đội thi công cùng nhau làm việc, tầm một tháng nữa là có thể chuyển qua."
Lữ Tiểu Vũ vừa nói, vừa nhìn Lục Dương đang ngồi ngáp.
Trong lòng thì âm thầm oán hận, lão bản này, đêm qua đi trộm trâu à?
"Ừ, an bài tốt trước năm mới, năm sau có thể tuyển thêm ngươi rồi."
Lục Dương gật đầu.
Công ty có mấy ban ngành, đều chen lấy trong một tầng, quả thực quá hạn chế phát triển, sau khi chuyển ra ngoài, Lữ Tiể Vũ lúc đó có thể đại triển thân thủ, thực hiện khát vọng nhân sinh của mình rồi.
"Lão bản, ta nghe Triệu n Như nói, ngươi bảo nàng tới bên phía huyện Thanh Sơn, thu mua nhiều hạt dẻ, ngươi muốn làm gì vậy, ý định ra nhà ga bày tiệm trà đá cắn hạt dẻ à?"
Bút bi trên tay Lữ Tiểu Vũ đảo đảo mấy vòng.
Triệu n Như là đồng học của Lữ Tiểu Vũ, lúc trước bị Lục Dương phái đến nhà xưởng sản xuất quần áo Hằng Nguyên ở huyện Thanh Sơn, bây giờ ở bên đó làm xưởng trưởng, trước khi Lục Dưng rời khỏi huyện, đã nói nàng làm chuyện này.
Lữ Tiểu Vũ hiển nhiên cũng biết Lục Dương muốn làm gì, chủ yếu nàng nhịn không được muốn khịa Lục Dương vài câu.
Lục Dương cười nói: "Ài, không có cách nào hết, ta tốt xấu gì cũng coi như là xí nghiệp phát đạt, tự nhiên cũng không thể quên được hương thân phụ lão ở quê, năm nay huyện Thanh Sơn đến mùa thu hoạch hạt dẻ, nhưng bán lại không được, để lâu thì hư mất, khiến người nông dân tổn thất....Nên ta có ý định thu mua lai, lại ở trên sàn thương mại điện tử mở một mục cứu trợ nông sản, hỗ trợ bán đi...."
"Giá cả cũng không cần cao, cứ để giá bán phù hợp với thị trường, thậm chí phí chuyển phát cũng có thể ưu đãi một chút...."
Lục Dương chậm rãi nói ra.
Với hắn mà nói.
Sự tình đã đáp ứng rồi, thì không thể không làm, huống chi, đây còn là công tác của cha vợ, Lục Dương quả thật không có ý nghĩa kiếm tiền từ nông sản....
Không chỉ hỗ trợ bán sản phâm nông sản, mà trên sàn thương mại điện tử CCilicili còn có nhưng vật phẩm khác, giá cả cũng không phải rất đắc, so sánh với đồ dùng ngư long hỗn tạp trên taobao, thì mua đồ ở đây, không thể nghi ngờ liền yên tâm hơn.
Cũng bởi vì như thế, mặc dù sàn thương mại điện tử Csite chỉ sài trong giới ACG(hoạt hình-truyện tranh- truyền hình), nhưng người sử dụng nó thì càng ngày càng nhiều, lượng giao dịch mỗi ngày đều tăng lên.
Rượu thơm không sợ ngõ sâu, chính là đạo lý như vậy.
"n, chuyện này cũng là một chuyện tốt, đối với danh tiếng của nên tảng chúng ta có lẽ sẽ tăng cao thêm một chút."
Lữ Tiểu Vũ gật đầu đồng ý.
Không nghĩ tới lão bản còn biết làm chuyện tốt.
Lục Dương cười cười: "Vậy nói lão Chu bên phía bộ phận kỹ thuật đi, nói bọn họ nhanh làm thêm một mục trên sàn nữa, hạt dẻ tuy rằng nhìn qua khá cứng, nhưng rất dễ dàng bị hư, chúng ta thu mua, cũng không thể để lâu được, với lại liên hệ phía bên chuyển phát, bảo bọn họ chuyển mấy đơn này nhanh lên một chút, nếu cứ để lâu, hư hết đấy.."
"Cái này thì chuyện nhỏ, chỉ thêm một chút đoạn code vào thôi mà, đợi lát nữa ta an bài bọn họ làm." Lữ Tiểu Vũ ở trên may tính gõ gõ, đem chuyện này ghi trên việc cần sử lý hôm nay của mình.
Viết xong, Lữ Tiểu Vũ nhìn nhìn nhật ký, lại nhìn nội dung ghi chép ở phía trước, nói ra: "Lão bản, ngươi nói tiết mục The Voice của đài Chiết Giang, ta cũng biết một chút, cũng hỏi qua nhà sản xuất của bọn họ, nếu như muốn ôm quảng cáo, khả năng cần phải bỏ ra hơn mười triệu, hiện tại đã có một xí nghiệp báo giá mười triệu rồi, nếu chúng ta muốn nhảy vào, khẳng đinh phải bỏ nhiều hơn nữa..."
Đây cũng là chuyện sau khi Lục Dương từ Thượng Hải trở về, nói Lữ Tiểu Vũ đi xử lý.
Quảng cáo của CCilicili bây giờ được chia làm hai bộ phận, một bên là chiến đội LOL, một cái khác là quảng cáo ở các đài truyền hình.
Lữ Tiểu Vũ nói tiếp: "Toàn bộ nội dung quảng cáo bao gồm, mười giây ở giữa tiết mục, logo cùng tên sẽ được dán xung quanh sân khấu, cùng với MC sẽ thỉnh thoảng nhắc lại...Ta cũng đã gặp nhà sản xuất chương trình bên đó, bọn họ đối với nhà tài trợ thì lựa chọn tương đối cẩn thận."