Sau khi người nọ rời đi được một lúc.
Một bác sĩ mặc áo trắng đi tới, tay cầm một tấm chụp X-quang.
"Ai là Tiền Mãn?"
Bác sĩ đi đến giữa phòng, dò hỏi.
"Là ta, là ta."
Tiền Mãn vội vàng trả lời.
Thấy bác sĩ tay cầm tấm ảnh chụp X-Quang, Lục Dương hỏi: "Bác sĩ, huynh đệ của ta bị làm sao vậy?"
Bác sĩ nói: "Mấy chỗ khác thì hoản hào, đều là bị thương ngoài da, nhưng xương đầu gối thì có chút nghiêm trọng, phải phẫu thuật, các ngươi chuẩn bị tâm lý đi...."
Không nghĩ tới, còn phải cần phẫu thuật.
Vậy chuyện này cũng không đơn giản như trong tưởng tượng.
Lục Dương cấm lấy X-quang nhìn nhìn.
Vị trí đầu gối của Tiền Mãn, hai cái xương mở ra một đoạn, gai xương như đâm vào trong thịt, quả thực không dám tưởng tượng, dưới loại tình huống này, Tiền Mãn vừa rồi còn có sức cùng hắn cười nói chuyện phiếm.
Thịt này không phải là thịt của hắn sao?
Trước kia khi làm biên kịch, Lục Dương đã từng thấy một tiểu thịt tươi bị thương ngoài da, liền nghỉ ngơi vài ngày, còn nằm viện điều trị, Lục Dương cũng không biết nói gì.
Nghe được cần phải phẫu thuật.
Tiền Mãn rõ ràng khẩn trương hơn, nói ra: "Bác sĩ, mổ cần bao nhiêu tiền?"
"Cũng chưa biết được, nhưng đại khái cũng khoản một vạn."
Bác sĩ nói ra một con số đại khái.
Nghe được con số này, Tiền Mãn hít vào một hơi thật sâu.
Lục Dương nói ra: "Tiền thì ngươi không cần phải lo lắng, chỗ ta có không ít, hơn nữa ngươi là bị tai nạn lao động, lão bản bên kia phải bỏ tiền chữa trị, ngươi bây giờ cứ nghỉ ngơi thật tốt, an tâm phẫu thuật."
An ủi Tiền Mãn một câu, Lục Dương nói ra: "Bác sĩ, ngươi xem lúc nào thì phẫu thuật được?"
Bác sĩ xốc chăn lên một góc nhỏ, nhìn đầu gối phải của Tiền Mãn, Lục Dương cũng nhìn sang, sau đó hít một hơi, xương đầu gối của Tiền Mãn đã sưng lên như một cái móng héo.
Bác sĩ nhíu nhíu mày, nói ra: "Bây giờ còn chưa được, phải xem thử hai ba ngày tiếp theo, đầu gối có hết sưng hay không, lúc đó mới có thể quyết định giải phẫu, hai ngày tới nghỉ ngơi cho thật tốt, tận lực không nên cử động...."
Tiền Mãn nhẹ gật đầu.
Nhưng bộ dạng thì có chút không tập trung.
"Bác sĩ, chúng ta ra ngoài một chuyến."
Lục Dương gọi bác sĩ đi theo ra ngoài cửa.
Sau đó nói: "Còn có phòng bệnh khác không? Đổi cho hắn phòng khác."
"Phòng của hắn cũng được mà."
Bác sĩ có chút kinh ngạc nhìn Lục Dương.
Lục Dương nói ra: "Đổi một phòng khác tốt hơn đi, không cần lo về tiền."
Phòng bệnh Tiền Mãn là phòng bệnh ba người, cộng thêm gia quyến vào nữa thì cũng khoản năm sáu người, còn có một lão đầu hình như mới giải phẫu xong, thuốc tê mới biết mất, liền kêu đau loạn xạ, loại hoàn cảnh này căn bản không phải chỗ an tâm nghỉ ngơi, ngày mai ông chú ngoại của hắn mới tới đây, ít nhất tối hôm nay, Lục Dương phải ở bên này chăm sóc.
Mà hoàn cảnh thì thật sự quá kém.
Người nhà bệnh nhân yêu cầu đổi phòng, bác sĩ tự nhiên sẽ không cự tuyệt, một lần nữa làm lại thủ tục nằm viện, sau đó hai hộ sĩ tới đây, đem Tiền Mãn cùng với giường bệnh đẩy sang phòng khác.
Thời điểm làm thủ tục vừa rồi, Lục Dương thanh toán cho bệnh viện hơn một vạn, cộng thêm ba nghìn tệ, đại khái hơn một vạn ba, chừng đấy tiền là đủ nằm viện cùng giải phẫu rồi.
Phòng một người một ngày chỉ có hai trăm, phòng bệnh bình thường thì rẻ hơn, sáu mươi tệ, tuy rằng giá cao hơn gấp ba, nhưng hoàn cảnh thì tốt hơn rất nhiều, trong phòng chỉ có một giường bệnh, còn có phòng cho người nhà nghỉ ngơi, chăn màn sạch sẽ, còn có một cái TV nhỏ treo trên tường.
"Sao lại đổi phòng?"
Lục Dương đi tới, Tiền Mãn nhịn không được hỏi.
Vừa rồi hai người hộ sĩ kia quá đẹp, Tiền Mãn cũng không dám hỏi thăm là vì sao đổi phòng.
"Ta đổi phòng bệnh cho ngươi, chỗ kia cũng quá ồn rồi." Lục Dương thản nhiên nói.
"Lục ca, cái phòng bệnh này đắt lắm phải không."
Tiền Mãn tuy rằng không phải rất thông minh, nhưng hai phòng bênh chênh lệch quá rõ ràng, hắn vẫn có thể thấy được.
Lục Dương cười cười: "Không, giống nhau hết, cái chỗ này vừa vặn không có ai, ta nói bác sĩ vài câu, người ta liền chuyển chúng ta tới đây."
"Lục ca, ngươi cũng đừng tưởng ta là kẻ ngốc."
Tiền Mãn tỏ ra không tin.
"Tin hay không thì tùy."
Lục Dương cũng chẳng muốn giải thích nhiều, hắn đi đến giường cho người thân ngồi xuống, nói ra: "Ngươi năm nay mới mười tám tuổi, sao lại chạy ra ngoài đi làm công vậy, hơn nữa còn chạy lên công trường?"
"Là cha ta nói ta đi làm công đấy, hắn nói trong nhà ăn không ngồi rồi làm gì, cũng không kiếm được tiền."
Tiền Mãn ngượng ngùng nói.
"Bất quá ta cũng ưa thích ra ngoài, bên ngoài so với nông thôn thì tốt hơn rất nhiều, khắp nơi đều là nhà cao tầng, công trường chúng ta làm qua đều cao hơn mười tầng, mấy thứ này trước kia ta cũng chỉ được xem qua TV."
Lại là ông chú ngoại này....
Lục Dương lắc đầu.
Không biết nói gì.
Bản thân thì còn là tráng niên, mà mỗi ngày lại ở trong nhà ăn không ngồi rồi, hết uống rượu thì đi đánh bạc, ngược lại lại nói con mình là ăn không ngồi rồi, mới đủ tuổi, liền bắt hắn ra ngoài xã hội kiếm tiền.
Hắn nói ra: "Cái gì mà ăn không ngồi rồi chứ, ông chú ngoại mới là người ăn không ngồi rồi, ngươi ở nhà làm việc, cày ruộng làm đồng không phải làm việc sao?"
Tiền Mãn cười cười xấu hổ.
Lục Dương nói tiếp: "Nói qua cũng khéo, mấy ngày hôm trước ta còn tới Tiền gia trang câu cá, thời điểm đi qua nhà ngươi có hỏi ông chú ngoại, mới biết được ngươi ra ngoài làm công, không nghĩ tới ngươi lại chạy đến Lục Thành, còn xảy ra chuyện này...."
"Cái này có lẽ là do lão thiên gia, muốn cho ta và ngươi gặp mặt."
Tiền Mãn ngu ngơ nói.
"Ta cũng không hy vọng chúng ta lại gặp mặt nhau như vậy...."
Lục Dương thở dài.
Nhìn Tiền Mãn đang chú ý vào bộ phim đang phát trên TV, Lục Dương nói ra: "Mấy ngày tiếp theo cái gì cũng đừng nghĩ, cứ an tâm nghỉ ngơi, chờ hết sưng, liền đi phẫu thuật, sau đó nghỉ ngơi qua một đoạn thời gian."
"Đúng rồi, thiếu chút nữa là quên mất, ta phải gọi cho mẹ ta, nói tình huống bên này mới được."
Lục Dương lấy ra điện thoại, gọi trở về.
Sau một lát, điện thoại đã có người nhận.
Lục Dương đem tình hình bên này nói ra.
"Nghiêm trọng như vậy sao, còn phải phẫu thuật?"
Ngữ khí Tiền Vân có chút lo lắng hỏi.
Lục Dương nói ra: "Phải phẫu thuật thôi, xương cốt nứt hết cả ra, nhất định phải mổ, ở bên trong bắt lại đinh ốc mới được, nếu không, mọi rợ đoán chừng sẽ bị phế rồi."
"Ông chú ngoại này cũng thật ác độc đi, Tiền Mãn mới mười tám tuổi, liền ném tới công trường, cũng không nói ai một câu, kết quả để xảy ra chuyện này, bà ngoại nương của con cũng biết chuyện này, mới vừa rồi còn chửi mắng ông chú ngoại xong."
"Không phải ông chú ngoại lúc nào mà chẳng như vậy sao?"
Lục Dương cười nói.
Tiền Vân suy nghĩ một chút, sực nhớ ra một chuyện, bà nói: "Vậy hôm nay, con ở bên kia hỗ trợ nhìn xem, xế chiều ngày mai, ông chú ngoại cùng tiểu Quyển có lẽ sẽ đến Lục Thành, đến lúc đó giao cho bọn họ là được rồi..."
"Ừ, con biết rồi."
"Vậy được, trước như vậy đi, để mẹ nói cho bà ngoại nương biết đã."
"Được."
Lần nữa cúp điện thoại.
Lục Dương nói ra: "Ba của ngươi có lẽ rất nhanh sẽ tới, xế chiều ngày mai, cỡ đó."
Mọi rợ nghe xong có chút thất lạc, đi ra ngoài làm công chưa kiếm được nhiều tiền, ngược lại còn xảy ra chuyện này, hắn hết sức hổ thẹn, không biết nhìn thấy phụ thân thì nên giải thích thế nào.
"Ngươi đừng lo lắng, chị của ngươi cũng đi theo tới đây, ba của ngươi sẽ không chửi mắng đâu, chuyện này xảy ra cũng không có cách nào ngăn cản...Đừng nghĩ nhiều như vậy, chúng ta tâm sự đi, nhớ khi còn bé chúng ta thường xuyên cùng nhau chạy khắp nơi chơi, đáng tiếc, từ sau khi ta đến trường, cũng rất ít khi đến Tiền gia trang..."
Hai người nói chuyện.
Nói về sự tình khi còn bé, Tiền Mãn hết sức vui vẻ, rất nhiều chuyện Lục Dương đã sớm quên, nhưng hắn vẫn còn nhớ kỹ...Nói qua nói lại, tâm tình cũng dần dần buông lỏng xuống.
Lục Dương ở bệnh viện nguyên một ngày.
Ngày hôm sau, buổi chiều.
Ông chú ngoại cùng tỷ tỷ của Tiểu Mãn cũng đã đi đến bệnh viện.
"Ông chú ngoại, tiểu Quyên di, hai người tới rồi..."
Lục Dương lên tiếng chào hỏi.
"Tiểu Dương, sự tình mọi rợ, làm em thêm phiền toái rồi." Tiểu Quyên vừa vào cửa, đã khách khí nói, nàng xuất giá rồi, cuộc sống cũng không được khá lắm, ăn mặc hết sức đơn giản.
Ông chú ngoại đi vào phòng bệnh, nhìn chung quanh một lần, nói ra: "Sao phòng bệnh ở đây khác mấy phòng khác quá vậy."
Vừa rồi đi tới, hai người cũng nhìn thấy nhiều phòng bệnh, đều là ba giường một phòng, chỉ có ở đây là một giường một phòng, còn có TV.
Lục Dương nói: "Mọi rợ cần phải tĩnh dương, vì vậy cháu thuê gian phòng này."
"Nằm viện thôi mà còn chọn chỗ tốt làm gì, lãng phí tiền!."
Ông chú ngoại lắc đầu, đi đến bên cạnh mọi rợ, nói ra: "Không phải ta nói với ngươi rồi sao, đi ra bên ngoài phải lắng nghe người khác, làm sao lại thành cái dạng này? Thật sự quá ngu rồi!."