Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 667: Xảy Ra Chuyện




"Chuyện này ta cũng không biết rõ lắm, hình như là thời điểm khai giảng, Lý Triết Viễn có theo đuổi một học muội năm nhất, hai người đi ra ngoài chơi, thì gặp phải người của gia đình bạn gái, cứ như vậy..."

Tống Giai vuốt vuốt tóc mái ngang trán.

Lâm Viện Viện hừ lạnh một tiếng, nói ra: "Đã có bạn gái, còn truy cầu tiểu học muội, bị đánh chết cúng xứng! Hừ, đồ cặn bã nam..."

"Trái bí đao, ngươi có phải là đang ghen tị hay không hả?"

Lục Dương liếc nhìn Lâm Viện Viện.

Nha đầu này, sao lại giống như thùng thuốc súng thế này.

"Ta ghen? Ta còn lâu mới đi ghen với mấy tên cặn bã nam!."

Lâm Viện Viện khinh bỉ nhìn thoáng qua Luc Dương.

"Chỗ này cũng không có gì hay để xem rồi."

Lục Dương cười cười, nhìn thấy Tống Giai liếc mình, hắn nói ra.

"Học tỷ, trò vui cũng xem xong rồi, hay hai người chúng ta cùng đi đi?"

Hắn nói hai người chúng ta, tự nhiên đem Lâm Viện Viện bỏ ra ngoài rồi.

"Được a."

Hai người rất lâu rồi chưa gặp, nên Tống Giai cũng không cự tuyệt.

Lâm Viện Viện đi theo một bên không tình nguyện lắm, nhưng vì phòng ngừa Lục Dương đem Giai Giai tỷ lừa chạy, nên vẫn là đi theo phía sau, làm một cái đuôi nhỏ.

Thời điểm đi qua tiệm trà sữa.

Tống Giai có ý định đi vào mua một ly.

Trong tiệm đều là nữ sinh, Lục Dương cũng lười đi vào, hắn không ưu thích lắm mùi vị trà sữa, một ly trà sữa trong tiệm này đã hết bảy tám tệ, dưới góc nhìn của hắn thì thứ này còn không ngon bằng gói Lipton chỉ có giá 1 tệ....

Có thể là do trưa nay ăn ớt nhiều, nên bây giờ Lục Dương có chút khát nước, vừa đúng có siêu thị Lão Chu ở bên cạnh, hắn liền đi vào, cầm một chai nước khoáng....

"Chai nước cũng chỉ một tệ, không cần trả."

Thấy Lục Dương lấy ra ví tiền, lão Chu liền khoát tay áo cản lại.

"Nông Phu Sơn Tuyền(Nongfu Spring) không phải hai tệ sao?"

Lục Dương nhìn nhìn túi tiền, đều là tờ một trăm, quả thật không có tiền lẻ, hắn cũng lười nói nhiều, trực tiếp cất ví vào túi.

"Giá gốc là một tệ, nên không cần đâu."

Lão Chu ở trên máy tính bấm bấm vài cái, rồi thả con chuột ra, hỏi: "Vừa rồi ta nhìn thìn thấy ngươi ở cùng hai nữ sinh một chỗ, là bạn gái của ngươi sao?"

"Không phải, một người là học tỷ, một người là đổ quỷ sứ chán ghét."

Lục Dương vặn mở nắp chai, uống một ngụm.

"Sinh viên bây giờ, thật là biết chơi."

Lão Chu tuy đã già nhưng tâm vẫn không hề già.

Lục Dương cười cười, nói ra: "Lão Chu, lần trước ta nhớ là ông có nói, ông có một đứa con gái rất xinh đẹp a, lúc nào rảnh thì giới thiệu cho ta nhận thức một hai?"

"Lần trước ta nói giỡn đấy, ta làm gì có con gái đâu."

Chu lão bản liên tục nói không.

"Lục Dương."

Người ở phía ngoài hô một tiếng.

Lục Dương nhìn lại, Tống Giai đã mua trong trà sữa đi ra.

"Lão Chu, ta đi trước."

Hướng về phía lão Chu nói một tiếng, Lục Dương ra ngoài, lão Chu cười ha ha đưa tiễn, nhìn Lục Dương đi đến bên cạnh hai nữ sinh, hắn lặng lẽ lấy điện thoại ra, gọi một cuộc.

"Con gái à, trong tiệm mấy ngày nay hết việc rồi, con không cần phải tới trợ giúp đâu."

"A, không có việc gì, eo của ta tốt rồi...."

“Nhớ đấy, không cần tới đâu.”

....

Ở trường học đi dạo một vòng.

Lục Dương tiễn Tống Giai cùng Lâm Viện Viện về ký túc xá số ba.

Thời điểm hắn chuẩn bị rời đi, thì điện thoại ở trong túi vang lên, lấy ra nhìn, là mẹ Tiền Vân gọi tới....

"Mẹ, có chuyện gì vậy?"

Mẹ hắn rất ít khi gọi hắn vào buổi trưa, bình thường đều gọi vào buổi tối cả.

Giọng nói Tiền Vân có chút dồn dập, bà nói ra:" Tiểu Dương, Tiền Mãn xảy ra chuyện rồi, vừa rồi ông chú ngoại của con gọi điện thoại tới, nói Tiền Mãn đi làm ở công trình từ trên kệ ngã xuống, hiện tại đã được đưa tới bệnh viện, còn không biết tình huống thế nào."

"Mọi rợ xảy ra chuyện."

Lục Dương sững sờ trong chốc lát.

Sau đó hỏi: "Mọi rợ cũng ở Lục Thành sao? Ở bệnh viện nào."

"Hình như là bênh viện Đệ Nhị."

"Được, mẹ, con biết rồi, con sẽ chạy qua nhìn xem bây giờ."

"Ừ, con xem tình hình có nghiêm trọng hay không, sau đó gọi điện cho mẹ, ông chú ngoại của con ở nhà lo lắng gần chết, Tiền Mãn cùng người trong thôn ra ngoài làm công, không có người nào quen thuộc cả."

"Được, con biết rồi."

"Nhớ gọi lại cho mẹ, mẹ chờ tin..."

Sau khi cúp điện thoại.

Vừa đúng lúc có một cái xe goft trong trường đi ngang qua, Lục Dương vẫy tay ngăn lại, lên xe nói ra: "Đi đến Tây Môn.

Trên xe.

Hắn tự ngẫm lại lời vừa rồi mẫu thân nói ra.

Lần trước về nhà, hắn và Ngô Bá còn chạy một chuyến đến Tiền gia trang, biết rõ mọi rợ ra ngoài làm công, không nghĩ tới mình vừa trở lại Lục Dương, đã nhận được tin dữ như vậy.

Tiền Mãn dù sao cũng là bạn chơi đùa từ nhỏ, luận quan hệ hay thân phận, cũng tương đối gần gũi.

Coi như là Tiền Vân không gọi điện thoại tới, Lục Dương biết chuyện này, cũng sẽ chạy qua xem.

Ra cổng trường.

Lục Dương cũng lười về chung cư lấy xe, trực tiếp cản lại một chiếc taxi ven đường, sau nửa giờ, đi tới bệnh viện nhân dân đệ nhị Lục Thành.

Từ cửa chính bệnh viện đi vào.

Lục Dương nhìn dãy số ở trên tin nhắn, trực tiếp bấm gọi.

"Xin chào, ta là bằng hữu của Tiền Mãn, hắn bây giờ đang ở đâu vậy?"

Lục Dương hỏi.

Nghe được Tiền Mãn có người đến, đối phương hiển nhiên nhẹ nhàng thở ra, nói: "Nằm ở tầng ba khoa chấn thương chỉnh hình, phòng là....để ta xem một chút....là phòng 312."

"Được, ta lập tức tới đây."

Hỏi nhân viên vệ sinh khoa chấn thương ở đâu, rất nhanh Lục Dương đã đi tới, lên tầng ba, hắn tìm được phòng bệnh 312, đẩy cửa đi vào...Liền nhìn thấy Tiền Mãn nằm ở trên giường bệnh, bên cạnh còn có một nam nhân công nhân.

Trên người đối phương toàn bùn đất, hiển nhiên bởi vì sốt ruột tới đây, nên cũng chưa kịp chỉnh đốn.

"Mọi rợ, ngươi thế nào rồi."

Lục Dương đi đến bên cạnh.

Tiền Mãn nhìn thấy Lục Dương đi đến, rõ ràng rất kinh ngạc, hắn như muốn đứng dậy, nhưng mới khẽ động, liền hít vào một hơi.

"Đừng nhúc nhích, nằm xuống."

Lục Dương tiến lên, nhẹ nhàng đặt tay trước người của hắn.

Lông mày Tiền Mãn gian ra: "Lục ca, sao ngươi lại tới đây."

"Mẹ của ta gọi điện tới nói ngươi xảy ra chuyện, ta liền tranh thủ chạy qua đây xem tình huống thế nào."

Thấy bộ dạng Mọi rợ còn thanh tỉnh, Lục Dương nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhìn qua thì có vẻ như vấn đề không lớn, đoán chừng có đoạn xương nào bị gãy, tĩnh dưỡng mấy tháng là được rồi.

Đây là tính huống tương đôi may mắn.

Nếu mà ở đại não thì...

Kết quả cũng không dám nghĩ tới.

"Cái giá đỡ cột không chắc, liền rớt xuống."

Nam nhân công nhân đứng ở một bên nói ra: "Vận khí Tiền Mãn cũng tốt,cái giá không cao lắm, nếu cao hơn một chút, đoán chừng cái mạng nhỏ cũng không còn nữa rồi."

"Ca, xấu hổ quá, ngươi dẫn ta ra ngoài làm công, bây giờ còn để xảy ra chuyện này...."

Tiền Mãn rất hổ thẹn.

Người nọ lắc đầu: "Cũng trách ta, không có nhắc nhở ngươi kiểm tra một chút, bằng không cũng sẽ không xảy ra mấy chuyện này, không có việc gì là tốt rồi..."

Nhìn nhìn Lục Dương.

Vị công nhân có chút do dự một chút, nói ra: "Tiểu huynh đệ, còn có chuyện gì cần hỏi nữa không?"

"Không có."

Lục Dương trả lời.

"Là như vậy, bên phía công trình có rất ít người, nên đốc công thúc giục ta mau mau về làm,tiền thuốc men bên này, lão bản bỏ ra ba nghìn, ta giao lại cho ngươi..."

Nhìn ra đối phương cũng rất khó khăn, Lục Dương nói ra: "Không sao, ngươi đi đi, bên này để ta chịu trách nhiệm là được rồi, người nhà Tiền Mãn đã biết, có lẽ rất nhanh sẽ tới đây thôi.

"A, cảm ơn ngươi, có chuyện gì, cứ gọi điện cho ta, số của ta ngươi cũng biết rõ rồi."

"Được."

Sau khi nói xong, người nọ dằn dò hai câu với Tiền Mãn, xong rồi rời đi khỏi phòng bệnh.