Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 666: Trái Bí Đao




“Đồng chí Tiểu Vũ, cảm ơn ngươi, nhờ bài tập lần trước của ngươi mà ta đạt được điểm tối đa.”

Hai người vừa ăn cơm, Lục Dương cũng nói ra tin tức tốt này.

“n.”

Lữ Tiểu Vũ mặt không đổi sắc.

Nhưng trong lòng lại âm thầm khinh bỉ.

Phụ thân cũng quá tự luyến rồi, vậy mà tự làm tự chấm bài tập mình điểm tối đa.

“Đúng rồi, chuyện mua cư xá, sao rồi?”

Lục Dương lại hỏi.

Lữ Tiểu Vũ ừ một tiếng, nói ra: “Phụ cận công ty mới có mấy cái cư xá, ta đều đi qua coi, trong đó có hai cái coi cũng như cũng được, để tí nữa ta gửi qua cho ngươi xem, xem xong thì ngươi quyết định.”

“Không cần, ngươi tự mình quyết định đi.”

Từ lần trước mua văn phòng, Lục Dương đã thấy được năng lực của Lữ Tiểu Vũ, giao cho nàng chuyện này hắn có thể hoàn toàn yên tâm.

“Được.”

Lữ Tiểu Vũ vừa ăn vừa nói.

Nàng ăn cá vô cùng nhanh, giống như sắp có việc gấp vậy.

“Ăn chậm một chút, cẩn thận xương cá.”

Lục Dương nhịn không được nhắc nhở một câu.

Lữ Tiểu Vũ ngẩng đầu, nhìn khinh bỉ thoáng qua Lục Dương, nói ra: “Ta từ nhỏ đến lớn, cá gì ta chưa từng nếm thử qua, còn chưa bao giờ bị hóc xương.’

“Được rồi, ngươi trâu, tí nữa mắc xương thì đừng có khóc.”

Lục Dương lười để ý tới nàng.

Lữ Tiểu Vũ nhiều năm ăn cá như vậy, nhất định sẽ có tâm đắc ăn cá của bản thân, không cần phải đi lo lắng cho nàng.

Một đĩa cá chép xào cà chua đều bị Lữ Tiểu Vũ xử lý, tuy rằng nàng cũng giả mù mờ hỏi Lục Dương vài lần có ăn không, nhưng Lục Dương đều thuận theo ý nàng mà lắc đầu, tỏ vẻ bản thân không thích ăn.

Sau đó Lữ Tiểu Vũ hoàn toàn yên tâm mà đổ cơm vào đĩa cá.

Tuy rằng không có cá, nhưng vẫn còn thịt kho tàu cùng gà xào ớt ăn với cơm.

Chang miếng nước thịt, gấp vài miếng gà, Lục Dương rất nhanh xử lý xong phần cơm của mình.

Ăn no xong, hắn lau miệng, đứng dậy rời đi.

Vốn tính văn phòng của mình nghỉ ngơi một chút, nhưng vừa mới bước ra ngoài, điện thoại của hắn đổ chuông, lấy ra nhìn qua, là học tỷ Tống Giai gọi tới.

Lục Dương đi đến bên phòng làm việc của mình.

Nhận nghe điện thoại.

“Học tỷ, có chuyện gì không? Có phải hay không lại nhớ ta rồi?”

Miệng hắn ba hoa nói ra.

“Hừ hừ hừ, ai thèm nhớ ngươi, đồ ảo tưởng sức mạnh, cặn bã nam....” Đầu dây điện thoại bên kia, truyền đến giọng nói của Lâm Viện Viện, đây chính là giọng nói của tiểu loli, tuyệt đối không sai được.

“Ngươi mới là người ảo tưởng sức mạnh, ai thèm nhớ ngươi hã, đồ Trái Bí Đao.”

Lục Dưỡng cũng không chút nào lưu tình mà nói lại, trả lại cho Lâm Viện Viện một cái biệt hiệu.

“Cặn bã nam.”

“Trái Bí Đao.”

Chuyện còn chưa nói ra, hai người đã cái nhau mất rồi.

Bên kia, Tống Giai rất nhanh đã đoạt lại điện thoại, mới ngăn được hai người cãi nhau, náng nói ra: “Đừng chấp nhặt với Lâm Viện Viện.”

“Học tỷ nói đúng, đồ nha đầu mới nhú, ta cũng lười để ý đến nàng.”

Lục Dương cười nói.

“Lục Dương, bên thao trường có trò hay lắm, ngươi có tới xem không?”

Tống Giai rốt cuộc cũng nói ra mục đích cuộc gọi.

Vừa rồi Lâm Viện Viện gọi tới đây, hiển nhiên cũng là để nói chuyên này, nhưng mà lời còn chưa nói ra, hai người đã cai nhau.

“Xem cuộc vui?”

Lục Dương có chút tò mò.

“Học tỷ, cuộc vui gì vậy?”

“Ngươi đến rồi thì sẽ biết.”

Tống Giai cũng không nói gì, sau đó liền cúp điện thoại.

“Thần thần bí bí làm gì chứ?” Lục Dương nhìn nhìn, điện thoại đã tắt máy, hắn đưa điện thoại vào trong túi quần, sau đó hướng phía ngoài đi đến.

Đại học KHKT Hà Đông cũng không chỉ có một cái thao trường, nhưng nếu như không nói thêm từ đặt biệt như, thao trường của khoa thể dục, thì lời của Tống Giai nói ra, chính là thao trường lớn nhất trường học, cũng chính là nơi tổ chức lễ hội mua xuân trước kia.

Từ vườn khởi nghiệp đi ra ngoài, Lục Dương bước nhanh hơn, hướng phía thao trường đi đến.

Hắn cũng muốn biết, có cái gì hay mà xem, nếu như mà đi tới chậm, thì trò vui cũng kết thúc luôn rồi.

Không đến một hồi, Lục Dương đã đi tới thao trường, bên này có rất nhiều người, nhìn xung quanh nhưng không nhìn thấy Lâm Viện Viện cùng Tống Giai, bất quá cũng không cần bọn hắn nhắc nhở, Lục Dương đã biết trò vui này là gì rồi.

Ở chính giữa thao tường, có hai người đang ẩu đả.

Không.

Nói như vậy cũng không chính xác lắm.

Phải nói là một người đánh, một người bị đánh, hơn nữa người bị đánh còn bị đánh rất thảm....

Bốn phía có rất nhiều người vây xem.

Nhưng đền sợ hãi người xuất thủ kia, không dám tới khuyên can.

Người nọ có bộ dạng hung thần sát ác, đối với sinh viên mà nói, vẫn tương đối dọa người, về phần tại sao bảo vệ không chạy tới đây, đoán chừng chưa có ai điện báo.

“Trò vui của Tống Giai, là đến xem thi đấu lôi đài sao?”

Trong lòng Lục Dương âm thầm nghĩ đến.

Tuy nhiên sau khi đến gần.

Mới phát hiện người bị đánh đến mặt mũi bầm dập kia, hầu như sắp biến thành đầu heo, dĩ nhiên là....Lý Triết Viễn...Hắn đã rất lâu rồi không gặp người học trưởng này, không nghĩ tới, lần này gặp mặt, vậy mà ở trong tình cảnh này....

“Học trưởng, ngươi bị làm sao vậy a.”

Lục Dương có chút khó tin hỏi.

“Ngươi quen hắn?”

Đại hán hung ác trừng mắt nhìn Lục Dương, nếu mà Lục Dương trả lời có, hắn sẽ đưa Lục Dương vào giải quyết luôn.

Lục Dương khoát tay áo, nói ra: “Gặp qua một lần, không quen lắm.”

“Lục Dương, gọi cho bảo vệ dùm ta, hoặc giúp ta báo cảnh sát...” Lý Triết Viễn nhận ra Lục Dương, vội vàng nói.

“Xấu hổ quá, học trưởng, ta đi ra ngoài vội quá, quên mang theo điện thoại rồi.”

Lục Dương giang tay ra, tỏ vẻ ban thân lực bất tòng tâm.

Thấy thái độ này của Lục Dương, đại hán kia cũng lười để ý tới hắn, đưa tay bắt Lý Triết Viễn bồng lên cao, xong rồi hung hăng ném xuống mặt đất, mắng: “Mày bị tinh trùng lên não hà, đến cả muội muội nhà ta cũng dám lừa gạt, cũng không nghe gióng gia gia của bọn tao là ai à....”

“Cầm thú mà tỏ ra nhã nhặn hã?”

“Bại hoại học đường.”

“Ta nhổ vào.”

Trang hán vẫn chưa hết giận, lại đem Lý Triết Viễn túm lên, tát một cái vào mặt hắn.

Lý Triết Viễn bị đánh càng ngày càng giống đầu heo.

Hắn chỉ còn sức lực để cầu xin tha thứ.

“Đại ca, ta cùng Tiểu Nhiên, thật sự không có gì cả.”

“Lừa gạt tình cảm của muội muội ta, còn dám nói không có gì cả.”

Tiếp theo là đến một hồi cắt tiết heo thảm thiết.

Làm cho người nghe đến thương tâm, đổ lệ.

Nhưng mà, khi nghe hai người nói chuyện xong với nhau, Lục Dương cũng đại khái hiểu một chút tin tức, hẳn là Lý Triết Viễn lừa gạt tình cảm muội muội của đại hán này, cho nên người ta mới tìm đến trường học, đánh hắn một trận.

Giờ phút này Lục Dương cũng không còn thương tâm nữa, đây không phải đáng đời khi làm cặn bã sao?

Nếu muốn làm cặn bã.

Ngươi cũng cần phải có tiền vốn a.

Bị người ta chặn đánh, thì cũng quá kém rồi....

Bốn phía sinh viên đều nho nhỏ nghị luận, có người đã nói ra người bị đánh là học trưởng cùng hội trường viện Y Học, từ đó có thể thấy được, không qua bao lâu, Lý hội trưởng sẽ rất nhanh nổi danh toàn trường.

Mặc dù là hắn bị đánh.

Nhưng hiển nhiên.

Dư luận tuyệt đối sẽ không hướng về phía hắn.

Lại một lát sau, bảo vệ trường học mới thong thả đi đến, trang hán cũng rất dứt khoát, thừ nhận bản thân đánh người, sau đó bị bảo về đưa đi.

Về phần Lý Triết Viễn, bị hai bảo vệ nâng lên, đoán chừng là được đưa tới phòng ý tế.

Hết cho vui.

Đám người chậm rãi tản đi.

Thời điểm ày.

Một giọng nói từ sau lưng Lục Dương truyền đến.

“Cặn bã nam, ngươi không sợ sao?”

Lục Dương vừa quay đầu lại, nhìn thấy bộ dạng hả hê của Lâm Viện Viện, Tống Giai ở một bên cũng tựa cười mà không phải cười đứng đó, đôi chân nàng thon dài, hình như là lại cao hơn một chút.

“Trái Bí Đao, sao ta phải sợ, đừng nhìn tên kia lớn lên cường tráng, nhưng một khi đánh tay đôi với ta thì chưa chắc là đối thủ đâu.”

Lục Dương khẽ cười một tiếng.

Hắn mà sợ à, sợ đối phương gãy xương...

Bản thân tốt xấu gì cũng là dân học võ đấy.

Bị kêu là trái bí đao, Lâm Viện Viện tức chết đi được, nàng nói ra: “Lục Dương, ngươi dựa vào đâu mà kêu ta là trái bí đao, ta chỗ nào giống như với trái bí.”

Lục Dương liếc chỗ nhô lên nơi áo.

Rồi lại thản nhiên nói ra: “Bên trên tròn, bên dưới tròn, không phải trái bí đao thì gọi là cái gì.”

“A, ta liều mạng với ngươi.”

Lâm Viện Viện cho rằng Lục Dương cười nhạo nàng vừa béo lại thấp, nộ khí phun trào, bất quá Tống Giai cũng tay nhanh mắt lẹ, từ phía sau giữ Lâm Viện Viện lại.

“Học tỷ, tình huống gì vậy, sao Lý Triết Viễn lại thảm như thế?”

Lục Dương cũng chẳng muốn phản ứng với Lâm Viện Viện, nhìn Tống Giai hỏi.