"Tiểu Dương, đây không phải chuyện đùa, nếu là thật sẽ được khắc lên bia công đức đấy."
Nhị gia cho rằng Lục Dương đang ăn nó lung tung.
Lục Vĩ nói ra: "Nhị thúc, tiểu Dương không nói đùa, hắn nói quyên mười vạn, thì gia đình chúng ta sẽ quyên mười vạn."
"Lục Vĩ, ngươi sao lại đùa giỡn cùng con mình vậy."
Lục Bảo Hoa nhíu mày nói.
"Cha, lời chúng ta nói, Nhị gia không tin kìa."
Lục Dương cười cười.
Lục Vĩ rất nghiêm túc nói ra: "Nhị thúc, gia đình chúng ta không nói đùa, tiểu Dương đã nói quyên mười vạn, thì gia đình chúng ta sẽ bỏ ra mười vạn, hiện tại nhà chúng ta cũng không thiếu tiền, tiểu Dương đã nói vậy rồi cứ quyết vậy đi."
"Thật sự?"
Lục Bảo Hoa có chút khó tin.
Quyên mười vạn.
Trong nhà Lục Vĩ lúc nào có thực lực như vậy rồi.
"Đương nhiên là thật rồi, lời đã nói ra không nuốt vào lại được."
Lục Vĩ nhẹ gật đầu.
Lục Bảo Hoa nghiêm túc nhìn Lục Vĩ, xác định hắn cùng hài tử không phải hồ đồ, ông mới lên tiếng: "Lấy điều kiện nhà các ngươi, không cần quyên nhiều tiền như vậy, bao nhiêu cũng là tâm ý cả, dòng họ Lục chúng ta có không ít người."
Lục Dương nói ra: "Nhị gia, đúng là dòng họ Lục của chúng ta có không ít, nhưng đại đa số đều kiếm ăn bằng ruộng, quanh năm suốt tháng phải khổ cực, cũng kiếm không được mấy đồng, đều là tiền mồ hôi nước mắt, có điều kiện một tí thì quyên, nhưng những nhà không có điều kiện, cũng khó có thể dễ dàng bỏ ra một số tiền...."
"Ài, cái đứa nhỏ này..."
Nhị gia nhìn Lục Dương, không biết nói gì cho phải.
Lục Dương cười nói: "Tuy nhiên, ngày mai sau khi cha cháu đưa tiền qua, bên phía đại bá, còn làm phiền Nhị gia đi một chuyến, bác cả không phải đã nói, nhà chúng cháu quyên bao nhiêu, thì nhà bác liền bỏ ra bấy nhiêu sao? Tiền này bác cũng phải bỏ ra đấy."
"Được, tên tiểu tử kia chạy không thoát được đâu, hôm nay ta về trước, nhà các ngươi thương lượng lại một chút, nếu mà nói, ba đến năm nghìn cũng đủ rồi, không cần phải miễn cưỡng...."
"Nhị thúc, đường về xa như vậy, hôm nay nhị thúc lưu lại nhà chúng ta ngủ một đêm đi."
Nhìn thấy Lục Bảo Hoa muốn đi, Lục Vĩ vội vàng đứng dậy khuyên nhủ.
Một lão nhân gia hơn tám mươi tuổi, đêm hôm đi về nhà, hắn quả thật có chút không yên lòng.
Lục Bảo Hoa khoát tay, nói ra: "Hôm nay không về thị trấn, ta đi với cháu trai ở nhà nghỉ một đêm, ngay mai mới đi."
"Để ta lái xe đưa thúc qua."
"Không cần mà..."
Lục Vĩ đứng dẫn tiễn Nhị thúc ra ngoài cửa.
Đợi đến khi Lục Bảo Hoa rời đi, ông mới trở về nhà.
"Bây giờ cũng là nửa đêm đấy, Nhị gia đi một mình được không?"
Lục Dương hỏi.
Lục Vĩ lắc đầu, nói: "Lão nhân gia này bình thường vô cùng bướng bỉnh, nói không tiễn là không tiễn, hơn nữa cách nhà nghỉ cũng không xa, đi bộ một hồi là đến, để lát nữa ta gọi hỏi thăm một chút, xem lão nhân gia đã đến nơi chưa."
"Được."
Lục Dương không nói gì.
Lục Vĩ cười cười: "Con bỏ nhiều tiền như vậy, là để làm đại bá khó xử phải không?"
"Không đâu." Lục Dương lắc đầu phủ nhận: "Sao lại nói con làm khó xử đại bá được, rõ ràng là đại bá làm khó xử nhà chúng ta mà, bác cả có tiền, để cho bác bỏ nhiều một chút, cũng là tích đức cho bác."
"Tâm tư nhỏ này của con, tương ta không biết à."
Lục Vĩ thở dài.
Nói thật, hắn cũng có chút đau lòng.
Mười vạn a.
Quyên nhiều tiền như vậy làm gì.
Nhìn thấy tâm tư của phụ thân, Lục Dương nói ra: "Phú Quý Bất Hoàn Hương, Như Cẩm Y Dạ Hành, vụ mua bán này chúng ta cũng không lỗ vốn, bia công đức dựng lên, trôi qua trăm năm vẫn còn lại, Từ Đường không sụp, thì tên phụ thân một mực nằm ở phía trên, hơn nữa còn xếp đầu tiên, đây là chuyện mặt mũi a."
"Mặt mũi thì có tác dụng gì, ta cũng không cần mặt mũi....tuy nhiên, đã nói vậy rồi, thì cứ quyết định vậy đi, mà tiền gửi trong nhà chúng ta vẫn còn thiếu đôi chút."
"Chừng đấy tiền, ba mẹ vẫn giữ đi, để ngày mai con đi rút."
....
Sáng sớm ngày hôm sau.
Lục Dương đi tới ngân hàng, lấy mười vạn về đưa cho phụ thân.
Chuyện tu sửa Từ Đường, có rất nhiều người nhìn vào, chuyện tham ô không thể nào tồn tại được, hơn nữa nhân phẩm Nhị gia vô cùng uy tín.
Đem tiền giao cho Lục Vĩ, Lục Dương nói ra: "Ba mẹ, con về trường đây."
"Sớm như vậy đã đi rồi sao, cũng phải ăn sáng chứ."
Tiền Vân có chút không nỡ, Quốc Khánh có bảy ngày nghỉ mà? Mới được hai ngày đã phải đi rồi.
Lục Dương lắc đầu, nói ra: "Mẹ, vừa rồi con chạy ra ngoài, cũng ăn một tô bún rồi, hiện tại bũng cũng no...Giờ này lên đường ít xe cộ, con đi đây, đến Lục Thành con sẽ gọi lại cho hai người."
"Được, trên đường đi cẩn thận một chút."
Vẫy tay tạm biệt, Lục Dương lái xe rời đi.
Hai mươi phút sau, xe chạy lên đường cao tốc.
Bởi vì đã giữa kì nghỉ, nên xe trên đường cao tốc so với lúc đầu thì đỡ hơn rất nhiều, trên đường đi một mạch thông suốt, dùng hơn bốn tiếng, Lục Dương đã tới Lục Thanh, thời điểm đến trước cổng trường Đại Học Hà Đông, vừa đúng mười một giờ năm mươi phút.
Đem xe dừng ở ven đường, Lục Dương gọi cho Quan Nguyệt.
"Quan Quan, anh đến rồi."
"A, nhanh như vậy sao, em còn tưởng buổi chiều anh mới tới, anh ở đâu, để em chạy tới..." Quan Nguyệt có chút giật mình, cũng có chút kinh hỉ.
"Đây không phải do anh không chờ đợi muốn gặp em sao, vì vậy cố ý chạy nhanh hơn, em cũng không phải đi ra đâu, chúng ta gặp nhau ở căn tin trường học, nhớ mang theo thẻ anh đấy, bụng anh có chút đói rồi."
"Tốt, vậy được, em chờ anh."
Đóng kỹ cửa xe, Lục Dương đi vào trường học, hướng phía ký túc xá Quan Nguyệt đi đến.
Đến nơi, Lục Dương thấy Quan Nguyệt đứng đợi trước cửa căn tin.
Quan Nguyệt cũng nhìn thấy Lục Dương.
Nàng chậm chậm chạy tới, như con chim nhỏ lao vào lồng ngực Lục Dương, cũng không hề để ý mấy ánh mắt khác thường nhìn sang, Lục Dương cũng ôm nàng xoay vài vòng trên không...
Lân nữa đặt chân xuống mặt đất.
Quan Nguyệt mới để ý tới ánh mắt của người khác, trên mặt nàng xuât hiện thêm vài chấm hồng.
Lục Dương cầm lấy điện thoại nhìn nhìn.
"Anh nhìn gì vậy?"
"Đến giờ rồi."
Lục Dương nhẹ giọng nói.
"Đến giờ gì?"
Quan Nguyệt có chút khó hiểu.
Vừa đúng vào lúc này, loa phát thanh của đại học Hà Đông vang lên.
"Tháng mười mùa thu vàng, cảnh thu nồng nàn thắm, mùa thu của mùa thu hoạch, ngày này của hai năm trước, tôi đã có một mối quan hệ khắc ghi cả đời, đó cũng là ngày đầu tiên chúng tôi bên nhau...."
Quan Nguyệt lúc đầu không hiểu.
Nhưng sau khi nghe được nội dung.
Nàng trừng lớn hai mắt.
Vô cùng bất ngờ nhìn Lục Dương.
Hai năm trước, ngày này.
Hình như...hình như chính là ngày nàng đồng ý làm bạn gái Lục Dương, Quan Nguyệt tỏ ra rất mờ mịt, vì sao hôm nay trường học lại phát đoạn này lên, hơn nữa là.....Quan Nguyệt nhìn Lục Dương, muốn từ mặt hắn nhìn ra được đáp án.
"Biết vì sao anh vội vàng tới đây ngày hôm nay không?
Lục Dương cười nói.
Mùng ba tháng mười, mốc thời gian này vô cùng dễ nhớ, bởi vì đây là một buổi học bù ở cấp ba, Quốc Khánh học bù ba ngày, buổi chiều ngày học bù thứ ba, hắn hướng Quan Nguyệt tỏ tình đấy, cũng là lúc Quan Nguyệt đồng ý làm bạn gái của hắn.
Trong nháy mắt, hai năm trôi qua.
"Em thế mà quên mất."
Quân Nguyệt hít hít mũi, nàng cảm thấy chua xót.
Nàng không nghĩ tới, vậy mà Lục Dương vẫn còn nhớ kỹ rõ ràng như vậy, hơn nữa còn chuẩn bị một phần kinh hỉ lớn như tehes.
"Năm trước không có, quên mất cũng là chuyện bình thường."
Lục Dương cười cười.
Loại ngày nay, không phải người nào cũng nhớ, cũng không phải ngày kỷ niệm kết hôn, hắn nhẹ nhàng ôm lấy Quan Nguyệt, thời điểm hai người ôm nhau, đoạn dạo đầu của cá khúc trên loa phát thanh cũng kết thúc.
Ngồi tựa vào vai nhau trong căn phòng ấm áp
Nghe một đoạn nhạc yêu thích và nói ra nguyện vọng của nhau
Anh muốn em ngày càng dịu dàng hơn
Em chỉ hy vọng trái tim anh có mình em
....
....
Điều lãng mạn nhất mà anh muốn làm với em
Đó là cùng em từ từ già đi
Con đường chúng ta đi luôn vang rộn tiếng cười
Chúng ta cùng ngồi với nhau cùng nói đủ chuyện vớ vẩn
....
Nghe đoạn nhạc phát trên loa phát thanh, hốc mắt Quan Nguyệt có chút ẩm ướt, nàng dựa vào trên bờ vai Lục Dương, ở trên bờ vai hắn lau lau nước mắt.
"Đi thôi, ăn cơm đi, anh sắp chết đói rồi."
Lục Dương ở trên lưng Quan Nguyệt vỗ vỗ.
Sau đó nắm tay Quan Nguyệt cùng đi vào căn tin.
Điều lãng mạn nhất, không phải đơn giản như vậy sao?