Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 655: Chuyện Từ Đường




"Lục Dương, mở nhà xưởng cũng không phải chuyện dễ làm."

Quan Kiến Quốc nhắc nhở.

Hắn không muốn Lục Dương đầu nóng lên, vì vủng hộ công tác của bản thân mà đi mở nhà xưởng, kiếm tiền được thì không nói làm gì, nhưng nếu lỗ vốn, đây chẳng phải là hắn hố đứa con rể này rồi sao.

So với công việc, người trong nhà khẳng định quan trọng hơn một chút.

Trên bếp đã có món rau xào xong, Lục Dương cầm một cái đĩa đưa tới, nói ra: "Quan thúc thúc, cháu đương nhiên hiểu chuyện này không dễ dàng, cháu cũng không có kinh nghiệm về việc này, nhưng việc chuyên nghiệp thì giao cho người chuyên nghiệp làm là được, cháu sẽ tìm người để làm, hơn nữa, làm một cái nhà xưởng sản xuất nước, cũng không tốn bấy nhiêu tiền, cũng chỉ có mấy triệu mà thôi, lời hay lỗ cũng không quan trọng...."

Mấy triệu...

Mà thôi?

Được rồi.

Nghĩ đến thân gia của Lục Dương, Quan Kiến Quốc không nói gì nữa.

Đối với Lục Dương mà nói, mấy triệu quả thật không thấm vào đâu, đứa con rể này của hắn, còn trẻ mà kiếm được nhiều tiền như vậy, khẳng định ánh mắt sẽ không kém, nếu hắn nói có thể làm được, thì có lẽ không có vấn đề gì.

Vài món thức ăn đã chuẩn bị xong.

Lục Dương lại hỗ trợ lấy tô đựng canh thịt, làm một tô đầy, sau đó bừng lên bàn ăn.

Biết rõ Lục Dương lái xe tới đây, ngày mai còn phải chạy về Lục Thành, Lâm Thanh Nhã cản hai người uống rượu, từ trong tủ lạnh lấy ra một chai nước trái cây, rót mỗi người một ly.

Lục Dương cũng vừa ý điều này, không uống rượu, thì có thể ăn thêm nhiều rồi.

Ăn xong cơm tối, sắc trởi bên ngoài đã tối, Lục Dương cũng không có ở lâu, giúp đỡ hai người dọn đồ xuống bếp, sau đó hắn liền cáo từ rời đi.

Bên ngoài cư xá.

Lục Dương lái xe tới.

Xe của hắn không có đăng ký trong cư xá, nên phần mền không cách nào phân biệt được, lan can sẽ không được tự động nâng lên, cũng may có lão Trương ngay tại cửa ra vào, nhìn thấy hắn lái xe đi ra, liền lập tức ấn cái nút trong tay.

"Phiền toái rồi, Trương thúc."

Đem cửa sổ xe hạ xuống một nửa, Lục Dương vẫy vẫy tay.

Trước cửa tiểu khu có không ít người, Lục Dương khách khí một câu, liền lái xe rời đi.

Hắn vừa mới đi.

Sau lưng đã truyền đến giọng nói bàn tán.

"Lão Trương, tên tiểu tử này chính là bạn trai của nha đầu Quan Quan sao?"

Một nữ nhân hơn năm mươi tuổi tò mò hỏi.

Vừa rồi bọn họ ở đây nói chuyện phiếm, cũng biết chuyện con rể Quan Kiến Quốc lại tới cửa.

"Đúng vậy, chính là hắn, tiểu tử này rất khách sáo."

Lão Trương đối với Lục Dương có ấn tượng không tồi.

Dù sao, làm bảo vệ nhiều năm nay, ông nhận không ít thuốc lá, nhưng chỉ có Lục Dương là đưa thuốc lá đắt tiền nhất.

"Tiểu tử này không tệ, nhưng so với Quan nha đầu thì còn kém một chút, Quan nha đầu lớn lên giống như minh tinh ở trong bộ phim gì nhỉ, bộ phim mà...."

"Giống như Tình Nhi trong phim Hoàn Châu Cách Cách."

"Ta cảm thấy không giống mà, Quan nha đầu xinh hơn một chút."

"Giống mà, ngươi về xem phim kỹ đi."

Mấy người phụ nữ này tranh luận với nhau.

Cũng có nam nhân nói ra.

"Chàng trai trẻ này gia đình có điều kiện không tệ a, Audi A6, chiếc này cũng phải bốn năm trăm ngàn rồi.

....

Lục Dương cũng không biết, sau khi hắn rời đi, liền trở thành tiêu điểm để cho cả tiểu khu bàn luận nửa canh giờ.

Đem xe dừng lại, Lục Dương đi vào sân nhỏ

Đèn trong phòng khách vẫn sáng trưng.

Trong phòng truyền ra giọng nói chuyện, một là của phụ thân, một là của người khác, nghe giọng hình như niên kỷ rất lớn.

"Bà ngoại nương, trong nhà chúng ta có khách đếm thăm sao?"

Lục Dương quay đầu hỏi.

Trong phòng nhỏ, bà ngoại đang rửa mặt, bà xoa xoa mặt, nói ra: "Là người trong tộc Nhi gia đến đây, đàng cùng ba của cháu nói chuyện."

"À."

Lục Dương nhẹ gật đầu.

Đêm hôm khuya khoắt, người trong tộc tới đây làm gì?

Lục Dương mang theo hiếu kỳ, đi vào trong phòng.

Trong phòng khách.

Lục Vĩ đang cùng một lão nhân nói chuyện.

Hai người ngồi trên bàn trà, chén trà đã vơi còn lại một nửa.

Nhìn thấy Lục Dương đi vào, Lục Dương hướng về phía hắn nói ra: "Nhị gia của ngươi, ở trấn Song Cát, còn nhớ không?"

"Nhớ, khi còn bé con thường qua nhà Nhị gia ăn sui cảo." Lục Dương cười cười, hắn đi tới, bưng lên ấm trà, rót vào chén trà Nhị Gia cùng Lục Vĩ.

Người Nhị gia này, Lục Dương quả thật không quên.

Nhị gia tên gọi là Lục Bảo Hoa.

Năm nay hơn tám mươi tuổi, là người có bối phận cao nhất Lục gia, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ của Lục gia, chỉ cần tổ chức yến hội, đều đến tìm ông viết câu đối, làm chủ trì....

Tuy rằng hơn tám mươi tuổi, nhưng tinh thần vẫn tốt như trước, thậm chí là mười năm sau, tức là hơn chín mươi tuổi, thân thể vẫn khỏe như trước, tất cả mọi người đều nói ông có phúc khí, có thể sống đến năm một trăm tuổi.

Đương nhiên, cuối cùng có sống đến được một trăm tuổi không, Lục Dương cũng không biết.

"Đây là tiểu Dương con của ngươi phải không, vài năm không gặp, không nghĩ tới đã lớn như vậy rồi."

Nhị gia ở trên người Lục Dương đánh giá một phen.

"Cũng đã lên đại học rồi."

Lục Vĩ ở một bên nói ra.

Trên mặt Nhị gia lộ ra vài phần thưởng thức, nói ra: "Không tệ, Lục gia chúng ta cũng có Cao Sinh Đại Học rồi."

"Gì mà Cao Sinh, hiện tại sinh viên có nhiều lắm."

Lục Dương chỉ cười cười.

Quan niệm của người thế hệ trước, còn rất khó để thay đổi.

Sinh viên bây giờ, ra trường còn chưa biết có việc làm hay không, so với trước kia thì cấp bậc thấp hơn rất nhiều.

Nhị gia còn nói thêm: "Vậy cũng không tệ, cũng hơn vô số người rồi."

Nghĩ đến đêm hôm Nhị gia còn tới đây, Lục Dương hỏi :"Nhị gia gia, người vừa nói cùng cha cháu chuyện gì vậy, xem hai người vẫn tương đối vui vẻ đấy."

Nhị gia thở dài, nói ra: "Từ Đường trong tộc chúng ta nên xây dựng lại một lần nữa, cái chỗ kia, mấy thập niên này, vẫn còn là nhà đất, trời mưa thì nhà dột đầy nước, nếu như không xây lại, vạn nhất có ngày mưa bão thì...."

Câu nói kế tiếp chưa nói.

Nhưng Lục Dương cũng biết.

Từ Đường là thể diện của cả một dòng họ, nếu giỏ thôi mưa rơi, Từ Đường mà sập, thì đây chính là một chuyện quan trọng, những người trẻ tuổi như Lục Dương thì không quan tâm, nhưng đối với người lớn tuổi mà nói, thì giống như trời sập vậy.

"Tu kiến Từ Đường, là sự tình của cả Lục gia, chỉ cần người có tên trong gia phả, đều phải xuất lực, đây cũng vì phù hộ hậu thế, ta và cha ngươi đang thương lượng chuyện này."

"Đây là chuyện tốt a, cha, nhà chúng ta tính góp bao nhiêu?"

Lục Dương nhìn về phương hướng phụ thân.

"Mẹ của con qua nhà Vương Á chơi rồi, ta chuẩn bị đợi bà về hỏi một chút, bây giờ cũng chưa nói gì."

Lục Vĩ giải thích nói.

Đây cũng không phải là đang từ chối, hiện trong nhà điệu kiện cũng tốt hơn, không cần phải keo kiệt, quyên tiền tu sửa lại Từ Đường của dòng họ mình, cũng là chuyện rất bình thường.

"n."

Lục Dương lại hỏi Lục Bảo Hoa: "Nhị gia gia, đại bá nhà cháu quyên ra bao nhiêu, nhà bác kinh doanh đấy, tiền vô cùng nhiều, có lẽ cũng bỏ ra không ít đâu."

Nhắc đến đại bá Lục Dương..Lục Vệ Quốc, Lục Bảo Hoa liền tức giận đến nỗi không có chỗ phát tiết, ông nói ra: "Ta đi lên thị trấn, chuyện đầu tiên là đến nhà của hắn, hắn nói chuyện sửa Từ Đường, hắn cũng bỏ tiền, nhưng bỏ bao nhiêu, phải xem nhà các ngươi bỏ bao nhiêu, hắn nói cái gì mà huynh đệ như một nhà, bỏ nhiều tiền hơn thì khó nhìn mặt nhau, vì vậy bảo ta tới đây hỏi, nhà các ngươi tính bỏ bao nhiêu..."

"Còn có việc này?"

Lục Dương đoán đại bá sẽ tính toán, không nghĩ tới bản thân lại đoán đúng.

Mặc dù mình kiếm tiền mua xe, nhưng trong nhà cũng không có thay đổi gì nhiều, đại bá sẽ tưởng bọn họ điều kiện không tốt, đoán chừng không bỏ ra được mấy đồng, tối đa cho năm ba trăm, hắn cũng sẽ cho theo như vậy, đã có cái bia đỡ đạn này, người khác cũng không nói ra nói vô.

Nhưng chuyện này cũng có chút buồn cười rồi.

Lấy huynh đệ của mình ra làm bia đỡ đạn, về sau người ta nói gì, hắn chỉ cần nói, vì chiếu cố mặt mũi huynh đệ.

Chỉ dựa vào điều này thôi, cũng đủ vô sỉ rồi.

Lục Dương cười cười, dám lấy nhà mình làm bia đỡ đạn sao?

Vậy coi như nước cờ này của đại bá sai to rồi.

Lục Dương chậm rãi nói: "Đại bá nhà cháu thật sự nói vậy sao? Nhà bọn họ kinh doanh đấy, bác cả còn làm lão bản, điều kiện nhà cha cháu có thể giống với điều kiện nhà bác cả sao?"

Lục Bảo Hoa hừ một tiếng: "Chút tâm tư nhỏ này, ta sao có thể không nhìn ra? Tuy nhiên, thứ này, cũng không thể ép buộc, còn phải xem tâm ý của cá nhân."

"Nhị gia, như vậy đi, trị trấn này cũng chỉ có hai nhà cháu với đại bá, đại bá đã nói như vậy rồi, dòng họ chúng cháu cũng không thể để người trong tộc coi thường, cháu thay cha cháu làm chủ, nhà cháu quyên góp trăm ngàn đi."

Lục Dương chậm rãi mở miệng.

"Cái gì, ngươi nói trăm ngàn?"

Lục Bảo Hoa giống như bị nghe lầm vậy.