Lục Dương cười cười, nói ra: "Đó là bởi vì cháu đem nhà xưởng Hằng Nguyên mua lại rồi, với tư cách là xí nghiệp lâu năm của huyện Thanh Sơn, cháu cũng không đành lòng nhìn nó đóng cửa, vì vậy mua lại từ phía Lâm lão bản, còn kiếm cho nhà xưởng nhiều đơn đặt hàng, cho nên mới dần dần sống dậy, cái này có tính, là làm ra cống hiện với huyện Thanh Sơn không."
"Ta đã sớm nghe thấy nhà xưởng Hằng Nguyên thay lão bản mới, không dĩ nhiên lại là cháu..." Quan Kiến Quốc có chút khiếp sợ, nhưng nghĩ đến thân gia của Lục Dương, cũng cũng không bất ngờ lắm.
Nhiều tiền như vậy.
Mua một cái nhà xưởng nhỏ trong huyện, cũng không phải chuyện gì khó khăn.
Hắn nói ra: "Đương nhiên là tính rồi."
Nếu nhà xưởng Hằng Nguyên thật sự đóng cửa, vậy thì phải có ít nhất mấy trăm người thất nghiệp, lại nhìn gia đình phía sau lưng bọn họ, đều trông chờ vào đồng lương này, Lục Dương cứu sống nhà xưởng, tự nhiên cũng coi như làm ra cống hiến với huyện rồi.
Lục Dương mở vòi nước, rửa tay.
Nói tiếp: "Nhưng mà, công tác của Quan thúc thúc, cháu khẳng định phải ủng hộ hết mình, hơn nữa huyện Thanh Sơn còn là quê hương của cháu, cháu cũng muốn làm cho người dân của mình có cuộc sống tốt hơn...Không biết nên bắt đầu từ đâu?"
Đối với Lục Dương, Quan Kiến Quốc hết sức hài lòng, hắn ưu thích mấy người trẻ tuổi có trách nhiệm.
Một người thương nhân, dù là phú khả địch quốc, nhưng nếu như không có trách nhiệm với xã hội, chỉ biết dùng thủ đoạn kiếm tiền, thì đây chính là mấy nhà tư bản lòng dạ độc ác, nhưng nếu như có thể dùng lợi nhuận để hồi báo lại xã hội, kéo theo quê hương phát triển, thì nhân tai như vậy, được gọi là doanh nhân.
Nhà tư bản có rất nhiều, nhưng doanh nhân rất ít.
Một cái là bóc lột, một cái là tận tâm.
Nhân tính vốn chính là ích kỉ.
Quan Kiến Quốc dọn một đĩa đậu giác ra, Lâm Thanh Nhã nhận lấy bưng ra ngoài, hắn nói tiếp: "Năm nay, huyện chúng ta đến mùa thu hoạch hạt dẻ, nhưng nguồn tiêu thụ lại khó tìm, thương nhân vùng khác đến thì thu mua với giá thấp, dẫn đến chuyện rất nhiều người dân, thà vứt trong nhà còn hơn bán đi, hơn nữa hạt dẻ còn là thứ dễ dàng hư nhất, nếu như không thể tìm được con đường khác, thì tổn thất có thể vô cùng to lớn."
Huyện Thanh Sơn thừa thãi hạt dẻ cùng lá trả, điểm ấy Lục Dương cũng biết rõ.
Hiện tại vừa đúng mùa thu hoạch hạt dẻ, nếu nếu có thể tìm được nguồn đi tiêu thụ, ít nhất đối với người nông dẫn sẽ có thêm một khoản thu nhập.
Nhưng nguồn tiêu thụ cũng không dễ tìm như vậy.
Nhu cầu cần số lượng hạt dẻ lớn cũng không phải rất nhiều.
Dựa vào mấy người bán hàng rong ở nhà gà Thân Thành, thì có thể bán được bao nhiêu chứ?
Chỗ khác thì không có đường, còn những thương nhân đến thu mua thì lòng dạ hiểm độc, biết rõ đến mùa thu hoạch, nên sẽ tìm cách ép giá, cuối cùng là, trồng nhiều năm, người nông dân cũng không kiếm được bao nhiêu tiền.
Hát dẻ cũng không hề dễ thu hoạch, từ trên cây hái xuống, còn có một số cây rất cao, phải leo lên hái rất phiền toái, hơn nữa vỏ ngoài hạt dẻ như gai nhím, nện vào trên người, thì cái cảm giác thốn không thể tả, hơn nữa sau khi hát về, phải dùng kéo để mở, đem từng hạt dẻ tách ra ngoài vỏ, hết sức tốn thời gian....Sẽ rất đáng tiếc nếu hạt dẻ bị hư bởi vì không bán được.
Lục Dương suy nghĩ một chút, nói ra: "Cháu có thể ở trên sàn thương mại điện tử CCilicili, đưa ra thông báo giải cứu nông sản, dùng giá cả ở địa phương, thêm vào phí ship..Có thể giải quyết vấn đề thu hoạch của năm nay...Tuy nhiên, đây cũng không phải là kế hoạch lâu dài, nếu muốn cam đoan hằng năm không phải lo về nguồn tiêu thụ, thì cần phải có lần gia công thứ hai, cháu nhớ trước đây ở Thân Thanh có một nhà xưởng sản xuất nước trái cây hạt dẻ, hiện tại sao không thấy bọn họ nữa?"
Quan Kiến Quốc cười khổ một tiếng: "Cái nhà xưởng kia ở địa phương chúng ta coi như cũng được, nhưng lượng tiêu thụ ở vùng ngoài không được cao, lão bản lỗ vốn, tiền lương công nhân cũng không trả được, liền mang theo cô em vợ chạy trốn rồi."
Lục Dương cười cười.
Chủ đề này đã tồn tại từ lâu.
Tuy nhiên, không cũng không phải cười người chạy trốn, lúc đó không có bối cảnh, không có nhân mạch, nguồn tiêu thụ cũng không phải là loại dễ kiếm...nên chuyện làm đồ uống không phải vấn dề dễ dàng.
Giống như trước đây có một loại đồ uống giống như Lục Sắc Pha Ly Bình, vô cùng nổi tiếng ở Thân Thanh, nhưng hiện nay cũng triệt để biến mất....
"Cháu có thể mở một nhà xưởng sản xuất đồ uống."
Lục Dương suy nghĩ một chút nói ra.
Sinh ý này thật sự có thể làm đấy.
Hiện tại ở trong nước, hình như chưa có xí nghiệp nào lấy hạt dẻ để làm nước trái cây, giống như công ty làm nước cốt dừa vậy, là công ty duy nhất nổi tiếng về làm nước dừa....
Về phần cách điều chế, cũng không cần phải lo lắng, lúc trước cái nhà xưởng kia đóng cửa, không ít lão công nhân cùng còn ở lại huyện Thanh Sơn, có thể tìm lại....