Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 651: Tới Cửa (1)




Đi đến nhà Quan Nguyệt, mang quà gì tới là cả một vấn đề.

Lần trước hắn cầm hai bình Thiên Chi Lam tới, đã bị lão Quan quở trách một trận, còn nói nếu mang lễ vật như này, sẽ không cho hắn vào cửa...Vì vậy, mấy món đồ đắt tiền, cũng đừng có nghĩ tới làm gì....

Suy nghĩ một chút.

Lục Dương gọi điện cho Ngô Bá.

"Bá tử, ăn cơm chưa?"

"Ăn rồi, sao vậy?"

"Đợi lát nữa ta qua nhà tìm ngươi...."

Vào nhà kho, Lục Dương lấy dụng cụ câu cá ra, sau đó đi ra ngoài...

"Tiểu Dương, đi đâu vậy."

Tiền Vân đang rửa chén trong phòng bếp, thấy con mình đi ra ngoài, hỏi một câu.

Lục Dương nói: "Đi tìm Bá tử câu cá."

"Trời lạnh như vậy, còn đi câu cá làm gì?" Tiền Vân xoa xoa tay vào cái tạp dề.

Lục Dương cười cười: "Mẹ, cái này mẹ không biết đâu, thời tiết thế này, mới có thể câu được mấy con cá trích hoang lớn, được rồi, buổi tối con không ăn cơm ở nhà đâu, mẹ và cha cũng không cần phải chờ con."

Nói xong, Lục Dương mở cửa leo lên xe.

Một cước dẫm chân ga.

Xe đã đến trước cửa nhà Ngô Bá.

Ngô Bá đứng đợi ở cửa, nhìn thấy Lục Dương đi đến, cười nói.

"Tính đi đâu vậy."

Lục Dương mở ra cốp sau, Ngô Bá nhìn nhìn bộ độ nghề trong cốp, còn có cả hòm đựng cá, hắn nói ra: "Ngươi muốn đi câu cá sao?"

"Lúc trước không phải ngươi hay phàn nàn ,nói ta không dẫn ngươi đi câu cá sao? Hôm nay vừa vặn có cơ hội, có muốn đi câu chung không?"

"Đi tới chỗ lần trước câu con cá trích lớn kia á."

Ngô Bá kinh ngạc hỏi.

Năm ngoái ở trên QQ, hắn nhìn thấy bài đăng của Lục Dương câu được con Thanh Ngư(Cá trắm đen) nặng hơn mười cân đấy.

Lục Dương nói ra: "Đúng vậy, hôm nay chủ yếu đi câu cá trích, thời gian gấp nên nhiệm vụ rất cao, đừng có lằng nhằng nữa, có đi câu hay không."

"Đi, vì sao lại không đi, ta cũng câu một ít cá trích về hầm canh bồi bổ thân thể cho Diệu Hồng...."

Nói xong.

Ngô Bá chạy vào nhà.

Một lúc sau, cầm lấy một đống đồ câu cá đi ra.

Thổi thổi bụi bắm ở phía trên, Ngô Bá nói ra: "Rất lâu rồi chưa đi câu, cũng không biết tay nghề còn không...."

Lên xe.

Lục Dương hướng trấn Song Cát chạy tới.

Trên đường đi gặp được một cửa hàng bán đồ đi câu, Lục Dương còn mua hai túi mồi câu cùng oa tử, vì lo trước cho khỏi họa, giun Lục Dương cũng mua hai hộp....Để đến sớm, Lục Dương một đường phi như tên lửa, hơn nữa cảnh giờ đã đến trấn Song Cát gần Tiền gia trang.

Đường trong thôn rất nhỏ và hẹp, hai bên đều ổ gà ô vôi, xe không có khả năng lái vào, cũng máy trước giao lộ có hai hộ gia đình, trước cửa có một mảnh đất trống, Lục Dương cùng người ta nói vài tiếng, đỗ xe ở đây, sau đó cầm lấy đồ nghề đi bộ vào.

Thời điểm đi ngang qua nhà Mọi Rợ, thì bắt gặp ông cậu ngoại đang khóa cửa lại, cái giờ này, đoán chừng lại đi ra ngoài đánh bài rồi.

Lục Dương nhớ kỹ, ông chú ngoại của hắn sống vô cùng tiêu dao, một năm có 365 ngày, thì ngoài trừ đánh bài chính là uống rượu, cuộc sống gia đình cũng gọi là thoải mái nhãn nhà, con cái của mình, căn bản không bao giờ quản qua.

Đánh bài thì đánh bài đi, nhưng thắng thì không nói gì, một khi thua thì liền phát giận, mọi rợ lúc còn bé không ít lần bị đánh bởi vì lí do này.

Ngay cả lão bà nhà mình sống ở bên ngoài không quay về, ông cũng hoàn toàn không quan tâm, cũng không chạy đi tìm, con gái xuất giá rồi, hàng năm đều phụ cấp về một chút tiền sinh hoạt....Thời gian sống vô cùng tùy ý...

"Ông chú ngoại."

Nếu như gặp, cũng phải chào hỏi vài câu.

Đây chính là em trai của ngoại công, mẹ Tiền Vân của mình còn gọi ông một tiếng tiểu thúc.

"Ồ, đây không phải khỉ bùn sao?"

Ông chú ngoại nhìn thấy Lục Dương cười nói.

Lục Dương mặt chuyển màu đen.

Hắn vẫn chưa quên cái chuyện này, khi còn bé ở cạnh nhà hắn có một cái ao rút nước khô, năm hắn sau tuổi, học theo người lớn xuống dưới mò cá, kết quả cuối cùng làm cho người dính toàn bùn đất, bị người ta kêu là khỉ bùn.

Tuy nhiên, về sau khi đi học, hắn rất ít khi đến Tiền gia trang, cái danh hiệu này cũng dần dần theo thơi gian bị người ta quên lãng, không nghĩ tới ông chú ngoại vẫn còn nhớ kỹ.

"Mọi rợ đâu rồi, sao cháu lại không thấy hắn.

Ông chú ngoại đi ra ngoài, còn khóa cửa lại, khẳng định mọi rợ không có ở nhà.

"Tiểu Cữu hã, nó đi ra ngoài làm công rồi."

Ông chú ngoại nói ra.

"A."

Không nghĩ tới mọi rợ đã ra ngoài làm công rồi, năm nay hắn hình như mới vừa vặn mười tám tuổi thì phải, tuy nhiên ra ngoài làm công cũng tốt hơn ở trong nhà, đi ra ngoài ít nhất có thể kiếm thêm được kiến thức, chứ ở nhà ngoài việc cày ruộng thì chăn trâu.

"Ông chú ngoại, cháu đi trước đây, còn phải đến đập câu cá."

Chào tạm biệt.

Lục Dương dẫn Ngô Bá rời đi.