Cư xá Thanh Thủy.
Quan Kiến Quốc ở trong phòng đọc sách, một tiếng kẽo kẹt nhẹ nhàng vang lên, cửa bị đẩy ra, Lâm Thanh Nhã từ bên ngoài đi vào.
Quan Kiến Quốc quay đầu nhìn lại, phát hiện là lão bà nhà mình, hỏi nàng: "Buổi chiều không đi làm sao?"
"Ngày lễ làm theo ca, em hôm nay được nghỉ ngơi cả buổi, buổi chiều không cần phải đi, trưa nay anh có nấu cơm không? Em ở bệnh viện chưa ăn." Lâm Thanh Nhã hỏi.
"Cơm vẫn còn nóng, ở trong nồi cơm điện, đồ ăn còn thừa lại cũng không nhiều lắm, để anh đi xào thêm món nữa..." Quan Kiến Quốc đem sách đặt ở một bên, chuẩn bị đứng dậy đi xào rau.
"Không cần, để em tự làm là được, đúng rồi, nói với anh một chuyện, hôm nay em nhìn thấy bạn trai Quan Quan?" Lâm Thanh Nhã nghĩ tới chuyện này.
"Lục Dương trở về? Lúc nào?"
Quan Kiến Quốc có chút tò mò.
Lâm Thanh Nhã nói: "Sáng nay, trên đường đi làm, ở trước cửa hàng Hưng Long, em thấy hắn cùng với một nam sinh khác từ trên xe đi xuống, lúc đó em còn phải đi làm, nên cũng không tiện nhìn nhiều."
Quan Kiến Quốc trầm tư một lát, nói ra: "Trở về cũng là điều bình thường, hiện tại trường học đang được nghỉ lễ."
Lâm Thanh Nhã hỏi: "Có muốn gọi hắn đến nhà chúng ta hay không?"
"Nếu như hắn về rồi, thì kêu đến đây hỏi một chút."
Quan Kiến Quốc suy nghĩ một chút nói ra.
"Ừ, vậy thì tốt, chiều này em cũng có thời gian, anh gọi cho hắn đến nhà chúng ta dùng bữa cơm, để chiều này em ra chợ mua thức ăn về nấu."
Lâm Thanh Nhã nói vài câu, sau đo đi vào trong phòng bếp, ở trong tủ lạnh tìm tìm, cầm một quả cà chua cùng trứng gà đi ra.
Quan Kiến Quốc cầm lấy điện thoại di động, gọi cho con gái một cuộc.
"Quan Quan, kì nghỉ này có đi đâu chơi không?"
Sau khi điện thoại được chuyển, Quan Kiến Quốc nhẹ giọng hỏi thăm.
Quan Nguyệt hỏi: "Ngày hôm qua con tới trường học La Phương chơi một ngày, còn được nàng mời ăn gà xào tôm, hôm nay thì không đi đâu hết, ở nhà nghỉ ngơi, cha, hôm nay người được nghỉ sao?"
Quan Kiến Quốc trả lời: "Ba có ba ngày nghỉ, mẹ con thi bận hơn một chút, chỉ được nghỉ chiều hôm nay."
"A, vậy cha phải hảo hảo ở nhà nghỉ ngơi đấy."
Quan Kiến Quốc cười cười, nói ra: "Đương nhiên rồi, mà ba hỏi con một chuyện, con đem số Lục Dương cho ba, ba có chuyện muốn thương lượng với hắn."
"Điện thoại Lục Dương? cha, người muốn số của hắn làm gì?"
Quan Nguyệt cảnh giác hỏi.
Nàng sợ phụ mẫu nhân lúc không có mình vụng trộm nói với Lục Dương chuyện gì đó.
Quan Kiến Quốc có chút câm lặng, đành nói ra: "Mẹ của con hôm nay ở trong thị trấn nhìn thấy Lục Dương rồi, ba thấy hắn trở về, liền muốn gọi tới nhà ăn một bữa, không có ý gì khác..."
"Lục Dương về nhà sao?" Quan Nguyệt có chút kinh ngạc.
"Đúng vậy a, con không biết à?" Quan Kiến Quốc nhíu nhíu mày.
Lục Dương cùng con gái là người yêu, hai người đều ở Lục Thanh, theo đạo lý mà nói, Lục Dương nghỉ về quê, con gái mình khẳng định phải biết rõ chuyện này. Bây giờ nghe vậy, con gái hình như không biết chuyện này thật.
Quan Nguyệt hỏi: "Con không biết chuyện về nhà, hắn nói ngày mai sẽ tới trường học con chơi, sao lại chạy về quê rồi, không được, để con hỏi hắn một chút mới được..."
"Khả năng là có chuyện gấp cần xử lý, từ huyện Thanh Sơn đến Lục Thành cũng không xa, hắn lái xe rất nhanh có thể đến...Còn về vấn đề điện thoại..." Quan Kiến Quốc hỏi lại lần nữa.
Quan Nguyệt nói: "Phụ thân, người không cần phải gấp gáp, không phải tối nay muốn mới hắn tới nhà chúng ta ăn cơm sao? Để con chuyển lời giúp ba là được."
Lão Quan còn muốn nói thêm chuyện gì.
Nhưng đầu dây bên kia đã cúp máy.
"Cái con nha đầu chết tiệt này."
Hai hàng lông mày Quan Kiến Quốc nhăn lại thành một chỗ, muốn xin số điện thoại thôi cũng khổ, ông còn ăn Lục Dương được sao, ài...Thở dài, lão Quan có cảm giác nuôi ong tay áo rồi.
"Điện thoại đã có rồi sao?"
Lâm Thanh Nhã đứng ngoài cửa, vừa rồi nàng cũng nghe thấy cuộc nói chuyện của Quan Kiến Quốc.
"Quan Quan nói, để nó chuyển lời lại cho Lục Dương."
"Nha đầu này, cũng thật là, bị ngươi làm hư rồi đấy, đối với bạn trai còn tốt hơn cả chúng ta."
Lâm Thanh Nhã hừ một tiếng, có chút ghen tị.
....
"Ăn nhiều một chút."
Nhà Lục Vĩ, Tiền Vân cầm lấy cái muỗng tính xới cơm cho Lục Dương.
Lục Dương tranh thủ lấy tay ngăn miệng chén lại, nói ra: "Mẹ, con cũng ăn hai chén rồi, thật sự không ăn nổi nữa, người muốn làm con chết vì bội thực à."
"Nói bậy nói bạ, chỉ còn có chút cơm, nếu con không ăn, thì để lại cũng lãng phí rồi, hâm lại cũng không ngon." Trên tay Tiền Vân vẫn cầm lấy cái muỗng.
Lục Dương nói: "Đủ rồi, đủ rồi, để lại buổi tối nấu cháo đi mẹ."
"Còn không phải không thích ăn cháo sao?"
"Con kêu Ngô Bá tới cùng ăn."
Ting ting...
Chuông điện thoại vang lên, Lục Dương lấy ra nhìn, là Quan Nguyệt gọi tới, vì để tránh cho mẹ đem cơm bỏ vào chén của hắn, Lục Dương bưng chén ra ngoài.
Còn nói ra: "Con dâu của mẹ gọi điện tới, con phải ra ngoài tiếp đây."
Nhìn Lục Dương ra ngoài.
Tiền Vân đem muỗng cơm cuối cùng bỏ vào trong bát Lục Vĩ.
Lục Vĩ đang xỉa răng thì có chút ngây ngốc.
"Anh đã đặt xuống rồi, em bỏ vào chén anh làm gì nữa?"
"Đặt đũa xuống rồi thì không cầm lên được à, lưu lại chút cơm này làm gì?"
"Được được, để anh ăn không được sao?"
Lục Vĩ chỉ có thể động đũa thêm lần nữa.
Lão bà của mình cái gì cũng tốt, chính là không thể lãng phí, mỗi lần còn dư lại chút cơm, đều phân đến phần mình, mấu chốt nhất là nàng không ăn.
Bên ngoài phòng bếp.
Lục Dương cũng lâm vào khốn cảnh, bởi vì câu nói đầu tiên của Quan Nguyệt, chính là hỏi hắn đang ở đâu?
Vấn đề này không tốt để trả lời.
"Quan Quan, em hỏi chuyện này để làm gì?"
Lục Dương ý định thám thính một cái.
Quan Nguyệt nói: "Không có gì, em chỉ muốn hỏi anh một chút."
Không bình thường.
Tuyệt đối không bình thường.
Đối với Quan Nguyệt Lục Dương hiểu rất rõ, nếu như nàng quả thật muốn hỏi hắn ở đâu, sẽ không sử dụng loại ngữ khí này, suy nghĩ liên tục, hắn nói ra: "Quan Quan, anh quên nói cho em biết, anh về quê rồi."
"Sao anh lại về quê rồi hả?"
Quan Nguyệt nghe được đáp án này, giọng nói rõ ràng nhẹ nhàng hơn nhiều.
"Anh không phải nói, sáng mai đến trường học tìm em đi chơi sao?"
"Về quê cũng không chậm trễ chuyện ngày mai tìm em đi chơi, anh định sáng mai xuất phát, đi qua đường cao tốc về tới Lục Thành, đến lúc đó chạy thẳng đến trường học tìm em."
Lục Dương thở dài, cũng may tính cảnh giác của mình cao, không chọn nói dối.
Quan Nguyệt khẳng định đã biết hắn về quê.
Không phải là do Ngô Bá nói chứ.
Lục Dương cũng không suy nghĩ nhiều, bất kể là do ai nói, cũng đều không còn ý nghĩa.
"Vậy anh đột nhiên trở về làm gì, cũng không nói cho em biết, sớm biết như vậy em đã về cùng với anh rồi, trước anh con nói, anh còn có chuyện bận ở trường học...."
Quan Nguyệt phàn nàn nói.
Lục Dương cười cười, nói ra: "Vốn anh ở trường còn một số việc bận, tuy nhiên Bá tử lại kêu anh trở về, nói cái gì mà hắn coi trọng một cửa hàng, muốn anh trở về tham khảo một cái, em cũng biết mà, Bá Tử từ nhỏ đã rất tin tưởng anh, hắn muốn kinh doanh, anh đây làm đại ca không giúp đỡ sao được."
"Bá tử muốn kinh doanh? Hắn không đi học nữa sao?"
Quan Nguyệt cũng không phát hiện, mình bị Lục Dương di dời chủ đề.
"Có a,..nhưng mà hắn tặng quà cho lãnh đạo nhà trường, nên không cần phải đi học, ý định của hắn là ở nhà phụng bồi lõa bà, thuận tiện làm chút sinh ý...."
Lục Dương giải thích.
"Đợi lần sau chúng ta trở về, khách điếm có lẽ đã khai trương rồi, đến lúc đó anh mang em qua nhìn xem."
"Được a, một lời đã định."
"Một lời đã định, mà em đột nhiên gọi cho anh, cũng chỉ để hỏi chuyện này thôi sao?"
"Không phải ,không phải." Quan Nguyệt giải thích nói: "Còn có việc nữa, ba mẹ của em cũng biết anh về quê, nên bọn họ muốn mời anh tối nay qua nhà ăn cơm."
"Ba mẹ của em mời anh qua nhà ăn cơm?"
Lục Dương lần nữa hỏi lại.
"Đúng vậy a, vừa rồi cha em con hỏi số điện thoại của anh, nhưng em không nói, em bảo sẽ chuyển lời lại tới anh."
"Ừ, anh biết rồi, buổi tối nay anh sẽ tới nhà em."
"Em cũng không biết, ba mẹ tìm anh có chuyện gì, buổi tối bọn họ nói với anh chuyện gì, thì khi về nhà nhớ gọi lại kể cho em biết." Quan Nguyệt cường điệu nói ra.
"Không có vấn đề, khi về nhà anh sẽ gọi lại cho em."
....
Sau khi điện thoại chấm dứt.
Lục Dương lâm vào suy nghĩ.
Quan Nguyệt không có ở nhà, lão Quan cùng mẹ Quan tìm hắn làm gì?"
Hắn nghĩ mãi mà không ra lý do.
Tuy nhiên, nếu như người ta đã mời, hắn không thể không tới.
'"Mua cái gì làm lễ vật đây?"