Rảnh rỗi nói chuyện phiếm vài câu là được rồi, nếu nó nữa làm trễ giờ vào bài của ông chú ngoại, đoán chừng mình còn có thể bị chửi vài câu.
"Ông chú ngoại của ngươi thật trẻ tuổi a."
Sau khi rời đi, Ngô Bá cười nói.
"Người ta sống không chút phiền não, làm sao có thể già đi được..." Nói thật, ngươi không thể không bội phục mấy người này, sống không lo không nghĩ, thoải mái tận hưởng cuộc sống, miễn sao mình vui vẻ là được.
Chỉ là đáng tiếc.
Con người vừa sinh ra, đều có trách nhiệm của mình.
Cũng không phải người nào cũng có thể vứt bỏ hết thảy.
Đi vào đập chứa nước, hai người tìm đến một vị trí, thời điểm này vừa đúng là mùa mưa, nên cũng không có mấy người chạy đến câu cá, Lục Dương vẫn tìm đến vị trí khi bữa, trước tiên ném oa tử vào trong nước.
Mùa này, đi câu cá trích là thoải mái nhất.
Nếu lạnh hơn tí nữa thì càng tốt.
Chuẩn bị xong lưỡi câu, mồi câu cũng đã móc vào, vì để có thể câu nhanh, Lục Dương đôi càng nhiều thức ăn xuống, như vậy cá mới nhanh đến hơn một chút, sau vài phút, phụ cận liền suất hiện bọt nước.
Lục Dương biết rõ.
Cá rất nhanh đã tới rồi.
Ngô Bá cách Lục Dương cũng không xa, sau khi đôi oa tử xuống, mồi câu hắn dùng chính là con giun, về phần Lục Dương thì dùng mồi câu, hắn không sử dụng giun, cũng lười móc nó vào.
Vẻn vẹn qua năm phút.
Phao mãnh liệt chìm xuống.
Lục Dương trực tiếp cầm lấy xào tre.
Cần câu của hắn đã uốn thành một hình cong lớn, dây cậu thì ở trong dòng nước chạy loạn.
"Ài, nhanh như vậy mà đã có cá rồi."
Ngô Bá cũng đứng dậy, vô cùng hâm mộ nói ra.
Lục Dương cười nói: "Ta không phải đã nói rồi sao? Bên này chính là thánh địa câu cá đấy, vài thập niên không có lũ, làm bên trong có hơi bị nhiều cá."
Giật lấy một hồi, mới đem con cá câu lên mặt nước.
Là một con cá Kiều Chùy(Culter alburnus) nặng khoản một cân
Con Kiều Chùy này tương đối dài, nhìn qua giống như cái mang cá vậy, tuy rằng không phải mục tiêu của hắn, nhưng khởi đầu câu một con cá lớn như này, điều này làm cho Lục Dương càng thêm có lòng tin.
Mới đem Kiều Chùy bỏ vào hộp chưa được bao lâu.
Rất nhanh cần câu đã run lên lần nữa.
Con này nhẹ hơn một chút, là một con cá trích(cá chép) nặng khoản nửa cân, lân phiến rất lớn, lưng tản ra, giống như một con sò biển, thân thể có màu vàng óng ánh, nhìn qua là biết cá trích chính tông.
Phía bên Lục Dương có hiệu suất rất nhanh.
Ngô Bá cũng đã câu được mấy con, tuy nhiên nếu mà so sánh, thì rõ ràng kém hơn nhiều.
Không bao lâu.
Trong hộp của Lục Dương có đầy cá.
Hắn nhìn đồng hồ, đã gần bốn giờ chiều, hắn đi tới mép nước rửa tay, lại dùng khăn ướt xoa xoa mặt cùng bụi bặm trên giày, nói ra: "Bá tử, đi về thôi."
"Vẫn chưa tới bốn giờ mà."
Ngô Bá rất lâu rồi chưa được câu cá sướng như vậy.
Hơn nữa hắn mới câu được ba con, trong đó chỉ có một con cá trích, còn lâu mới đủ mục tiêu làm một tô canh cá.
"Đi thôi, buổi tối ta còn có chuyện, bên chỗ ta có mấy con cá không dùng được, người cấm lấy về mà ăn, hầm canh thủy cho vợ ngươi uống..." Lục Dương nói ra.
Ngô Bá mới lên tiếng: "Vậy được, vậy ta không khách khí nữa."
"Chúng ta khách khí cái cọng lông a."
Thu thập xong đồ vật, hai người cùng nhau về nhà, Lục Dương cố ý đưa cho Ngô Bá ba đầu cá trích, còn đem con cá Kiều Chùy cũng cho hắn, như vậy, mục tiêu của Ngô Bá đã đạt được rồi, mấy con cá trích này hầm canh, người một nhà ăn còn chưa hết, còn có mấy con cá linh tinh, cũng có thể chiên, rán, xào.....
Bên phía Lục Dương, còn thừa sáu con cá trích lớn, con nào đều nặng hơn nửa cân, đều là loại hoang dại, màu sắc vàng óng...Đem làm quà tặng tới cửa, cũng không bần hàn, lão Quan cũng không thể nói hắn xa hoa được.
Năm giờ chiều.
Lục Dương lái xe tới cư xá Thanh Thủy.
"Trương thúc, phiền thúc bấm cần chán lên."
Lục Dương hướng về phía cổng bảo vệ nói ra
"Là cậu à."
Lão Trương nhìn một phát liền nhận ra Lục Dương, đây không phải con rể nhà lão Quan sao? Hôm nay lại đến tận cửa.
Nhìn chiếc xe.
Cũng không phải chiếc lần trước.
Đứa con rể của lão Quan này, thật đúng là kẻ có tiền.
Hắn vội vàng nâng rào chắn lên, rào chắn giơ lên, Lục Dương từ chỗ lái phụ lấy ra một gói thuốc Trung Hoa, theo cửa sổ đưa ra, nói: "Cảm ơn Trương thúc..."
"Khách khí, khách khí."
Lão Trương cười ha hả nhẹ nhận lấy.
Chờ Lục Dương đi vào, hắn nhìn gói thuốc Trung Hoa trên bàn, khuôn mặt nếp nhăn, lần nữa nở nụ cười...Đương nhiên, gói thuốc này hắn sẽ không hút rồi, trở về bán đi, cũng có thể mua cho đứa cháu một món xe đồ chơi.
Sau khi tiến vào cư xá.
Lục Dương tìm một chỗ, đem xe đỗ vào.
Sau đó, đem cá trích được đóng gói trong túi nilong màu đỏ lấy ra, mấy con cá này vẫn còn sống, tung tăng bơi trong dòng nước, Lục Dương mang theo mấy cái túi, đi thẳng đến nhà Quan Nguyệt.
Đến cửa, Lục Dương sửa sang lại cổ áo, lại đóng áo vào thùng, sao đó gõ cửa.