"Nhớ lại thời điểm khi chúng ta còn bé, khắp nơi đều là siêu thị nhỏ, lúc ấy từng tiểu điếm này, có không ít khách nhân, nhưng mấy năm gần đây, cái cửa hàng lớn lần lượt khai trương, trên cơ bản siêu thị nhỏ không thể sinh sống nổi, ngay cả mẹ của ta, bình thường khi mua đồ, cũng đi một chuyến đến Hoa Liên..."
"Mẹ của ta cũng thế."
Ngô Bá cũng phụ họa nói theo.
Lục Dương gật đầu: "Làm trang phục kỳ thật cũng là như thế này, cửa hàng càng nhỏ, sức cạnh tranh cùng áp lực càng lớn, nếu muốn phát tài, cần phải mở cửa hàng thật là lớn, chỉ cần đánh ra danh tiếng, khách nhân rất dễ dàng bị hấp dẫn tới đây....Lúc kia, ngươi ta muốn mua quần áo, sẽ đến tầng hai tầng ba của cửa hàng Hưng Long, sẽ không ai đi đến mấy tiệm khác nhìn nhìn."
Ngô Bá nhẹ gật đầu: "Tuy rằng không phải rõ ràng lắm, nhưng ta cảm giác ngươi nói rất đúng, ta cùng Diệu Hông cộng lại trong tay có hơn mười vạn tệ, đợi lát nữa trở về, ta sẽ cùng cha mẹ thương lượng chuyện này, ngày mai sẽ cho ngươi một câu trả lời thuyết phục."
"Ừ, không vội....Chỉ cần chỗ đó chưa có ai thuê, lúc nào cũng được...."
Lục Dương thuận miệng nói.
Ở thị trấn này mở một cửa hàng bán quần áo, cũng không phải là ý tưởng đột phát, đây là ý tưởng Lục Dương đã từng suy nghĩ và xác thực có thể kiếm tiền, hơn nữa cũng có thể tiện tay giúp đỡ người nhà cùng Ngô Bá, vôn ý định của Lục Dương là đưa cửa tiệm phí Đại Học Thành cho Ngô Bá, nhưng hiện tại tiểu Hoa đã ở bên kia, Ngô Bá tạm thời cũng không có ý định lên Lục Thành, vì vậy coi như xong....Nhưng huynh đệ của mình cũng không thể bạc đãi.
Nói thật, làm cho Ngô Bá không đến được với phú bà, Lục Dương vẫn còn cảm thấy có lỗi, hiện tại Ngô Bá đã thành gia, nhưng không có lập nghiệp, không có thủ đoạn kiếm tiền, tình cảm huynh đệ hai đời, Lục Dương khẳng định phải kéo lên một chút.
Còn có chính là, đợi đến lúc cửa tiệm quần áo mở cửa...Tiền Vân cùng Lục Vĩ có thể qua đó làm việc, ít nhất là so với làm việc ở căn tin trường học thì thoải mái hơn.
Lục Dương mở cửa hàng này, cũng chính là để lưu lại cho cha mẹ, phụ mẫu những năm nay vất vả khổ cực, cũng không tồn tài tiền dư, bản thân Lục Dương mua một chút lễ vật thì cũng được, nhưng lấy tính cách của hai người cũng không dám bán mà tiêu, đưa tiền cũng không tốt, nên mở cửa hàng ra, lấy hoa hồng chia cho bọn họ, cũng có thể cho bọn họ trải nghiệm cảm giác, cái gì là nằm không cũng có tiền.
Tám giờ tối.
Tại nhà Ngô Bá.
Ngô Bá đem chuyện vừa rồi mới thảo luận với Lục Dương nói ra.
Vương Á nhìn lão công của mình, nàng có chút không biết làm sao, cả đời này của nàng chưa bao giờ kinh doanh qua lần nào, nên cũng không biết lựa chọn làm sao.
Cha Ngô Bá suy nghĩ một chút, nói ra: "Bá tử, con tính thế nào?"
Ngô Bá nói ra: "Con cùng Diệu Hồng tổng cộng có mười vạn tệ, ý định đều quăng hết vào, tuy nhiên, con cảm giác con số này quá ít, mở một cửa hàng lớn như vậy, ít nhất cũng phải có trăm vạn trở lên."
"Lục Dương không phải nói, còn dư lại hắn sẽ góp vào sao." Vương Á nói ra.
Diệu Hồng ở một bên nói ra: "Mẹ, người còn không nhìn ra được sao? Là Lục ca muốn giúp đỡ Bá tử một chút, đây tuyệt đối là một cơ hội kiếm tiền, bỏ lỡ thì thật đáng tiếc, mười vạn tệ chưa chắc đã chiếm nổi 10%."
"Ta đây còn có mười vạn,. vốn định dùng cho Bá tử kết hôn đấy."
Ngô cha mở miệng.
Diệu Hồng nói: "Con cũng không cần lễ hỏi, phòng ở cũng có rồi, xe về sau kiếm tiền mua là được, tiền này cũng còn dư lại, đưa cho Ngô Bá cầm lấy kinh doanh đi, nếu bỏ lỡ cơ hội này, về sau chưa chắc đã có lại đâu."
"Vậy được rồi, các ngươi trẻ tuổi tự quyết định, tuy nhiên, Lục Dương cũng không ép các con phải tham gia, coi như về sau thua lỗ, cũng không thể oán trách người ta..."
"Đương nhiên rồi." Ngô Bá cười cười: "Nếu thua lỗ, con tự nhận mình không may, tuy nhiên, con rất tin tưởng vào ánh mắt Lục Dương..."
"Lão bản của chúng con rất lợi hại."
Diệu Hồng cũng nói.
Vương Á thấy thế, cũng trở về phòng lấy ra một tấm thẻ, nói ra: "Bên trong tấm thẻ này có năm vạn, con cũng cầm lấy đi, tiền còn lại, phải tổ chức đám cưới tiệc tùng..."
Ngô Bá nhận lấy hai tấm thẻ, nói ra: "Đã đủ rồi, đủ rồi, nhiều hơn nữa thì cũng có chút tham."
....
Lục Dương về nhà, cùng Tiền Vân Lục Vĩ nói ra chuyện này.
"Con cùng Ngô Bá định mở một cửa tiệm trang phục ở Thân Thành?"
Phụ thân có chút kinh ngạc.
Lục Dương chỉnh lại: "Không phải con cùng Ngô Bá, mà hai người cùng hắn, cổ phần cửa hàng bên này con sẽ đưa cho hai người, tiền kiếm được ba mẹ cũng cầm lấy mà tiêu, bớt để người ta nói cha keo kiệt."
"Ta keo kiệt lúc nào." Lục Vĩ có chút không phục.
"Vậy bên phía căn tin thì sao?" Tiền Vân còn lo lắng cho công tác của mình.
Lục Dương nói: "Ba mẹ tự quyết định đi, đi đâu làm việc mà chả giống nhau, bất quá con đề nghị hai người qua cửa tiệm trang phục mà làm, bên kia thoải mái nhàn nhã, chờ sau khi khai trương, cha mẹ liền hiểu rõ, chút tiền lương bên căn tin quả thật không thấm vào đâu."
"Cái tên tiểu tử thúi này, hiện tại chê chúng ta tiền lương thấp rồi phải không, chút tiền lương này của ta và cha ngươi, đem ngươi nuôi lớn đấy." Tiền Vân đưa tay gõ đầu Lục Dương.
Lục Dương cười cười: "Dạ dạ dạ, con không phải muốn hai người sống thoải mái hơn một chút sao? Người xem, cha con mua xe, đều xấu hổ không dám lái đến trường học, nhưng khi trở thành lão bản thì không cần phải lo lắng, lo ngại, còn có đại bá nhà chúng ta, suốt ngày mai cao hơn đầu, xem thường người khác, chờ hai người cũng là lão bản, thì xem bác cả còn nói được thế nào."
"Đúng đúng đúng, tiểu Dương nói cũng đúng, chúng ta đi làm lão bản đi." Tiền Vân vội vàng nói, nhìn ra, bà có oán niện không nhỏ với Lục Vệ Quốc.
Lục Dương cười cười.
Chờ cửa tiệm trang phục khai trương, công ty đại bá cũng chỉ là buôn bán nhỏ, quả thật không có tư cách để so sánh, không biết lúc kia, đại bá sẽ biểu lộ ra như thế nào đây?
Hắn có chút mong chờ.
Sau khi trở lại phòng.
Tiền Vân cùng Lục Vĩ có chút chóng mặt.
Cả đời làm công, sắp tới trở mình làm lão bản sao?