Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 645: Nửa Con Rể (2)




"Đói bụng rồi sao?" Ngô Mẫn Hà nhìn chiếc đồng hồ treo nơi phòng khách, nói ra: "Cũng sắp rồi, tuy rằng trong xương rất bận rộn, nhưng công việc của hắn vẫn tương đối thanh nhàn."

Ngô Mẫn Hà lấy tạp dề đeo lên người, còn nói thêm: "Cũng là nhờ Lục Dương giúp đỡ, ba của con mới tìm được công việc tốt như vậy, so với bưng gạch ở công trường còn nhẹ nhàng hơn, chỉ là, chỉ sợ Lục Dương thiếu người ta không ít nhân tình đi."

Đối với Lục Dương, Ngô Mẫn Hà hết sức cảm kích.

Nếu như không phải có Lục Dương hỗ trợ, thì bà có lẽ đã chết rồi, trượng phu chỉ sợ lúc này còn ở bên ngoài trốn nợ, còn gái thậm chí không có một nơi để ở.

Vì vậy, mặc dù biết Lục Dương sẽ không kết với con gái, nhưng bà cũng không can thiệt vào cuộc sống nữ nhi....

Liễu Thanh Thanh mang đồ ăn từ trong giỏ ra, lấy ra mấy cọng tỏi non, chuẩn bị hỗ trợ nhặt rau, nàng nhỏ giọng nói: "Kỳ thật cũng không cần dùng nhân tình...."

"Sao có thể?"

Ngô Mẫn Hà không tin.

"Công tác của ba con có không biết bao nhiêu người hâm mộ, tiền lương cao, lại nhàn rỗi, còn có thể diện...Thời điểm nhà chúng ta thất bại, không biết bao nhiều người xa lánh, nhưng từ khi biết ba còn làm ở nhà xưởng sản xuất quần áo Hằng Nguyên, thi mỗi ngày đều đến nhà chúng ta thăm hỏi, lại có hẳn ngươi tặng quà, chỉ mong muốn ba con giúp họ an bài công tác ở trong nhà xưởng..."

Liễu Thanh Thanh cũng chẳng nghĩ nhiều.

Xưởng sản xuất quấn áo Hằng Nguyên là một nhãn hiệu là năm của huyện, trước kia là cái bát sắt, về sau đổi chủ đãi ngộ còn tăng lên cao hơn rất nhiều, thành cái bát vàng mà ai ai ở huyện Thanh Sơn cũng muốn vào làm.

Liễu Thanh Thanh nói: "Cha con không có đáp ứng hả."

"Đương nhiên là không rồi, ba của con mới vào làm, không làm chủ được chuyện này, nên đuổi bọn họ đi hết." Ngô Mẫn Hà một bên vừa thái thịt, một bên vừa nói: "Con nói xem, công việc tốt như vậy, không có nợ nhân tình người ta, lão bản người ta sao an bài cho hắn vào làm được."

Liễu Thanh Thanh cười nói: "Mẹ, lúc trước con không nói cho mẹ biết, kỳ thật nhà xưởng sản xuất quần áo đã bị công ty của Lục Dương mua lại rồi, hiện tại là sản nghiệp của hắn, an bài phụ thân vào làm, không phải là một câu nói của Lục Dương thôi sao, cho nên cũng không có chuyện nợ nhân tình người ta gì cả."

Ngô Mẫn Hà đang thái thịt nghe vậy dừng tay lại.

Quay đầu nhìn con gái, thì thào nói ra: "Khó trách, khó trách....Ba của con nói, lãnh đạo trong nhà xướng đối với hắn đều rất khách khí. hắn còn không nghĩ ra lý do vì sao, thì ra là như vậy."

Nếu là như vậy, thì hết thảy đều hợp tình hợp lý rồi.

Chỉ là bà không nghĩ tới, công ty Lục Dương vậy mà lớn như vậy, đến ngay cả nhà xưởng lâu năm của huyện cũng thu mua...

Đứa nửa con rể này, không đơn giản a.

....

Huyện Thanh Sơn, vùng ngoại thành.

Ở thị trấn dạo một vòng, Lục Dương cuối cùng cũng về đến nhà, vừa mới quẹo vào, Lục Dương đã nhìn thấy phụ thân Lục Vĩ đứng ở cửa ra vào, trước cửa nhà còn đỗ một chiếc Passat màu đen...Lục Dương đem xe lái tới, dừng ở bên cạnh chiếc Passat, sau đó cầm đồ vật bên ghế phụ, từ trên xe bước xuống.

"Về rồi à." Lục Vĩ vỗ vỗ bả vai nhi tử, lại đánh giá hai chiếc xe, nhìn một hồi mới lên tiếng: "Hai chiếc xe này nhìn qua không khác nhau lắm a."

"Logo khác nhau, của cha nhỏ hơn của con một chút."

Lục Dương cười cười.

Lục Vĩ nhìn hai cái logo cũng chẳng thấy khác nhau quá lớn, lại thấy Lục Dương cầm quả đu đủ cùng hoa quế trên tay, kinh ngạc nói: "Ở đâu ra vậy."

"Hái ở ven đường đấy, cây đu đủ đặt ở trong tủ quần áo, hoa quế thì đợi lát nữa tìm cái bình rồi cắm vào."

Lục Dương thuận miệng nói ra.

"Nghỉ vài ngày à?"

Lục Vĩ cũng không hỏi nhiều về vấn đề này, còn tưởng Lục Dương mang mấy thứ này từ Lục Thành về, hắn biết rõ nhi tử lần này trở về bởi vì ngày nghỉ quốc khách.

"Được bảy ngày nghỉ, tuy nhiên con chỉ ở nhà một ngày thôi, sáng ngày mốt liền đi, bên phía trường học còn có một số chuyện cần xử lý." Lục Dương nói ra.

"Quan nha đầu đâu rồi, lần này không đi cùng con về nhà sao?"

Lục Vĩ lại hỏi.

Lục Dương lắc đầu: "Không có, nàng quốc khách này không về."

"Hai người các con không phải có mâu thuẫn với nhau chứ."

"Làm sao có thể, con ngày kia đi Lục Thành, là tìm nàng chơi đấy."

Nghe thấy bên ngoài có tiếng trò chuyện.

Con chó Tiểu Bạch cũng tò mò chay ra, uông uông sủa hai tiếng, sau đó ngoắt cái đuôi chạy quanh người Lục Dương...Còn nằm ngửa ra kêu ừ ừ vài tiếng.

Lục Dương ngồi xổm xuống, sờ lên bụng Tiểu Bạch.

Sau đó đi vào phòng.

Trong phòng bếp, mùi thịt tỏa ra bốn phía.....

"Về rồi à."

Tiền Vân đứng ở trước cửa phòng bếp, tay còn cầm một cái thìa.

"Đúng vây a, mẹ đang nấu thịt dê à."

Lục Dương hít hít hương thơm.

Tiền Vân cười nói: "Vẫn là lỗ mũi của con linh, mấy ngày trước căn tin nhập hàng, ta nói cha con mua nhiều thịt hơn một chút, vẫn còn tươi lắm đấy...."

"Tươi thì không cần phải ướp muối rồi."

"Ướp chứ."

"À."

Cửa phòng nhỏ mở ra.

Bà ngoại cũng đi ra.

Lục Dương cầm lấy quà tặng, nói ra:" Bà ngoại nương, đây là radio cháu mua cho người, bên trong có rất nhiều hí khúc, khẳng định sẽ có bài người chưa nghe qua."

"Tiểu Dương, cái này dùng thế nào." Bà ngoại cầm lấy radio nhìn nhìn, cái radio này so với cái cũ thì tốt hơn một tí, màu sắc cũng không giống nhau, cái này màu đỏ nhìn qua hết sức nổi bật.

"Bà ngoại nương, để cháu dạy cho người...."

Lục Dương đi vào phòng nhỏ, sau đó bắt đầu hướng dẫn bà ngoại cách dùng radio này thế nào.

Dùng hơn hai mươi phút, Lục Dương mới thành công dạy bà ngoài các công năng của radio, lão nhân gia nào cũng vậy, đến nút cũng không dám bấm loạn, sợ không cẩn thận làm hư.

Nhìn bà ngoại đổi từng bài hí khúc một, trên mặt Lục Dương lộ ra nụ cười.

"Quen chưa."

"Quen rồi, quen rồi."

"Vậy được, về sau bà ngoại nương hãy dùng cái radio này mà nghe, nếu như có gì không biết, thì người hỏi cha con, hắn sẽ giải đáp dùm cho, mẹ của con có lẽ nấu cơm xong rồi, chúng ta cùng ra ngoài ăn cơm đi..."

Rửa tay, người một nhà vây quanh bàn ăn làm một bữa.

Thịt dê mẹ nấu là ngon nhất, Lục Dương ăn hai chén cơm to, Tiểu Bạch cũng đi vào phòng, lần này không chỉ có xương gặm, mà còn có vài miếng thịt mỡ, làm Tiểu Bạch cao hứng chạy khắp nơi.

"Ngô Bá cũng sắp kết hôn rồi, cũng không con mấy ngày nữa, đến lúc đó con có về không?"

Trên bàn ăn, Lục Vĩ hỏi.

"Đương nhiên là về rồi, Bá tử là bạn từ nhỏ tới lớn với con, hôn lễ của hắn con nhất định phải tham gia rồi." Lục Dương ăn một miếng thịt dê cùng cà rốt, nói tiếp: "Bá tử còn muốn dùng xe con trong ngày kết hôn đấy."

"Không tệ, đến lúc đó có thuốc lá mang về rồi."

Lục Vĩ nói ra.

Ở dưới quê, tài xế đón dâu, đều được chủ nhà cho một gói thuốc lá.

Lục Dương khinh bỉ liếc nhìn phụ thân, tầm nhìn quá hẹp, lái đến hai xe, không phải có hai gói thuốc rồi sao.

Hai nhà là hàng xóm, quan hệ giữa hai gia đình cũng không tồi, thời điểm Ngô Bá kết hôn, Lục Vĩ cùng Tiền Vân khẳng định sẽ đi, tuy nhiên, bọn họ đi cũng chỉ tặng lẽ trăm tệ là được rồi.

Lục Dương cùng Ngô Bá thì quan hệ tốt hơn, nên khẳng định sẽ bỏ nhiều hơn một chút.

Nói đến kết hôn, tự nhiên cũng phải nhắc đến hôn sự của Tiền Quân, mẹ nói, quan hệ giữa cậu nhỏ cùng Quách Tuệ tiến triển rất nhanh, tình nồng đằm thắm, có đôi khi Quách Tuệ về nhà muộn, liền trực tiếp ngủ ở nhà Tiền Quân.

Tính ra cũng gần sống chung rồi.

Điều này làm cho bà ngoại cùng mẹ có chút hối hận, sớm biết như vậy thì định thời gian sớm hơn một chút là được rồi.

Ăn xong cơm tối.

Lục Dương cầm chén dọn vào phòng bếp

Sau đó gọi cho Ngô Bá một cuộc.

"Bá tử, ta về rồi, đi ra ngoài chơi một chút...."