Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 644: Nửa Con Rể (1)




Mười một ngày nghỉ, nên đường cao tốc quả thật có rất nhiều xe.

Đi một chút lại ngừng ngừng, mãi cho đến bốn giờ chiều, Lục Dương mới từ đường cao tốc xuống huyện Thanh Sơn, lộ trình lúc đầu chỉ cần năm tiếng, liền biến thành mười tiếng.

"Mệt không."

Liễu Thanh Thanh hỏi.

"Đương nhiên là mệt rồi"

"Ai bảo anh không vào khu phục vụ nghỉ ngơi."

Trên đường đi về, Liễu Thanh Thanh mấy lần nói Lục Dương ghé vào trạm nghỉ ngơi một chút rồi đi tiếp, nhưng Lục Dương lần nào cũng không hề ghé vào.

"Anh không phải nghĩ đến chạy về sớm một chút để ăn cơm chiều sao? Nếu như ghé vào mấy cái trạm nghỉ ngơi, thì nửa đêm mới tới nhà, cũng không tốt lắm...."

Ra khỏi đường cao tốc đường liên thông suốt, bởi vì nguyên nhân không thu phí, nên đường cao tốc mới nhiều xe như vậy.

Liễu Thanh Thanh nhà ở hướng Bắc, vừa vặn tiện đường, sau khi ra khỏi cao tốc, Lục Dương trực tiếp lái xe tới.

Không đến một hồi đã đến nhà của Liễu Thanh Thanh, là một ngôi nhà lâu hai tầng ở vùng ngoại thành, có một cái sân nhỏ, trong sân có hai cái cây, một cái cây đu đủ, cây còn lại là Quế Hoa Thụ.

Cái thời tiết này.

Vừa đúng là lúc cây quế nở bông.

Trong không khí phiêu đãng nồng nàng hương hoa.

Hoa nở vào mùa này, thông thường là hoa cúc, không phải hoa cúc thì là hoa quế rồi, nhưng hoa cúc lại không có hương thơm nồng như vậy.

Xuống xe.

Cửa chính bị đóng, từ ngoài cửa sắt nhìn vào trong, cửa chính trong nhà cũng bị đóng....

"Trong nhà không có ai sao?"

Lục Dương hỏi.

Liễu Thanh Thanh ở trong túi tìm một cái chìa khóa, nàng nói ra: "Cha em khẳng định giờ này vẫn còn đang làm, mẹ của em thì không biết chạy đi đâu rồi, cũng may em đem theo chìa khóa."

Liễu Thanh Thanh đem cửa mở ra.

Tiến vào sân nhỏ.

Mùi thơm thêm càng nồng đậm.

Lục Dương đi đến cây hoa quế, kiễng chân lên, kéo xuống một nhanh cây, trực tiếp dùng sức bẻ gãy....Cây trong nhà Liễu Thanh Thanh, cũng không cần phải khách sáo làm gì.

Hắn nói ra.

"Lấy về một nhánh, nuôi trong vườn."

"Còn nhiều mà, nếu anh muốn, để em bẻ thêm vài nhánh cho."

Liễu Thanh Thanh vừa nói vừa mở cửa chính.

Lục Dương khoát tay áo: "Không cần, một đoạn này là đủ rồi."

Nói xong, hắn lại nhìn chằm chằm vào cây đủ đủ bên cạnh.

Cây đủ đủ này lớn rồi, quả nào quả nấy so với nắm đấm còn lớn hơn, lại có chút ố vàng, Liễu Thanh Thanh hiển nhiên hiểu tâm tư của Lục Dương, sau khi vào cửa, cầm một cái sào tới đây.

Còn cẩn thận nhắc nhở.

"Anh hái cẩn thận thôi, đừng để nó rơi chúng vào đầu đấy."

"Em tưởng anh không biết ăn hái à?" Lục Dương nhận lấy cây sào, hướng về phía một quả đu đủ vàng đi tới, móc một phát trúng đích, quả đu đủ liền rơi xuống, Lục Dương không nghĩ lại thuận lợi tới như vậy, vội vàng lui về sau trốn tránh, phịch một tiếng, qua đu đủ rơi trên mặt đất, vừa đúng nện vào mu bàn trân hắn một phát.

Cái này nếm chậm một bước, nện vào đầu, nhất định sẽ thấy sao đấy.

"Thấy chưa, đã nói rồi mà, bị rơi trúng rồi đó." Liễu Thanh Thanh đi tới, nhặt lên quả đu đủ, còn có chút bận tâm hỏi: "Anh không sao chứ, có đau không..."

"Không sao, không sao, có giày mà."

Chờ Liễu Thanh Thanh đi qua một bên, Lục Dương lại hái thêm một quả nữa, lần này hắn rất cẩn thận, hái xong liền trốn qua một bên.

Hai quả đu đủ đã đủ rồi.

Quả đu đủ này rất thơm, nếu như đặt ở trong tủ hay trong hộp, mùi thơm có thể lưu lại được nửa năm, trên quần áo cũng có thể lưu lại hương thơm nhàn nhạt của đu đủ.

Cái này là đồ tốt, chỉ là đáng tiếc....Bởi vì mùi ăn vào cũng không phải đặc biệt ngon, nên về sau càng ngày càng ít được người ta trồng, về sau muốn mua phải đi rất xa mới mua được.

"Dì đâu rồi, em gọi điện chưa?"

Lục Dương nhặt lên qua đu đủ, hỏi một câu.

Liễu Thanh Thanh nói: "Mẹ của em nói đi ra ngoài mua thức ăn, một tí nữa mới về."

"A, tốt, anh phải về nhà đây, đợi lát nữa mẹ em về thấy được, còn tưởng anh là ăn trộm đến nhà em trộm nữa chứ." Lục Dương lật trái đu đủ trong tay.

Liễu Thanh Thanh biết rõ Lục Dương đang nói đùa, nàng cười nói: "Buổi tối nay anh ở nhà em ăn cơm đi, mẹ của em biết em về nhà, nên nhất định sẽ mua nhiều đồ ăn."

"Được rồi, được rồi, để lần sau đi, lúc tắt đường ở trên cao tốc, anh không phải gọi điện cho gia đình rồi sao, đoán chừng hiện tại bọn họ đang đợi anh về ăn cơm, cũng không thể để bọn họ đợi được."

Lục Dương cười nói.

Liễu Thanh Thanh rất thông tình đạt lý, nàng gật đầu nói: "Vậy được, anh về trước đi, lái xe chú ý an toàn."

"Biết rồi."

Mở cửa xe, đem quả đu đủ cùng hoa quế đặt bên tay lái phụ, trong sẽ bắt đầu có hương thơm hoa quả....so với mấy loại nước xịt thơm, thì thế này còn thơm hơn.

Hướng về Liễu Thanh Thanh vẫy tay tạm biệt.

Lục Dương lái xe rời đi.

Nhà hắn tại một trấn khác, phải đi xuyên qua huyện thành mới được, cũng may mắn là thị trấn không lớn, lại không có nhiều xe, chừng mười phút đồng hồ đã tới.

Lục Dương vừa rời đi không lâu, Ngô Mẫn Hà liền mang theo giỏ thức ăn đi về, Liễu Thanh Thanh cầm lấy cái chổi, đang quét lá cây vừa rồi rơi xuống.

Ngô Mẫn Hà vào cửa, nói ra: "Thanh Thanh, trở về sao không nói sớm một chút."

"Quốc khách là được nghỉ rồi, con cũng muốn về nhà nghỉ ngơi một chút, hơn nữa con cũng không phải là trẻ con, còn gọi trước làm gì, hơn nữa, là Lục Dương đưa con về..." Liễu Thanh Thanh nói ra.

Ngô Mẫn Hà nghe con gái mình được Lục Dương đưa về, nhẹ gật đầu, lại nhìn lá cây rơi trên mặt đất.

Liễu Thanh Thanh nói: "Vừa rồi Lục Dương hái chút hoa quế."

"Ừ, mà đừng quét nữa, ngày mai lại rụng xuống thôi...Chúng ta vào nhà trước, mẹ mua cổ vịt món con thích đây, buổi tối hôm nay ăn nhiều một chút."

Ngô Mẫn Hà kéo con gái cùng nhau vào nhà.

Liễu Thanh Thanh đặt cai chổi ở một bên, cùng bước vào nhà.

Vào phòng.

Liễu Thanh Thanh mở ra valy, đem bưu phẩm mới mua lúc trước kia, lấy ra một cái túi đóng gói.

"Mẹ, lần trước con mua quần áo cho mẹ, quên sửa địa chỉ, lần này con mang về cho người đây, mẹ mặc lên thử nhìn một chút, con dựa theo số đo mẹ mua mà không biết có phù hợp hay không."

Bên trong bưu phẩm, là một cái áo khoác màu lam nhạt.

Ngô Mẫn Hà đem giỏ đồ ăn để vào phòng bếp, lại rửa tay, sau đó mới cầm cái áo mặc lên người, soi trước tâm gương, nói ra: "Coi như cũng được, không rộng cũng không chật, phù hợp."

"Còn đây là quần áo của cha, trở về cũng bảo ông thử xem."

Liễu Thanh Thanh lại đem trang phục nam mua ở quảng trường Wanda ra.

"u phục a, ba của con không đủ tư cách để mặc đâu." Ngô Mẫn Hà sờ lên bộ quần áo, chất liệu vải không tồi.

Liễu Thanh Thanh nói: "Không phải âu phục, chỉ là trang phục bình thường, cha tốt xấu gì cũng làm quản lý ở trong nhà xưởng, cũng phải có một bộ y xứng chức."

"Ừ, vậy khi nào hắn về bảo hắn thử xem."

Ngô Mẫn Hà nhẹ gật đầu.

Quần áo còn chưa thay ra, Liễu Thanh Thanh lại lấy ra một hộp quà, nói ra: "Mẹ, đây là quà Lục Dương mua cho mẹ, mẹ mang thử xem."

Mở hộp ra, là một vòng tay làm bằng vàng.

Nhìn vòng tay lấp lánh này, bờ môi Ngô Mẫn Hà hơi giật giật, nói ra: "Lục Dương cũng thiệt là, mua đồ mắc như vậy làm gì chứ, cái vòng tay này, cũng phải mấy vạn đi."

"Hai vạn tám."

Liễu Thanh Thanh nói ra một con số.

Ngô Mẫn Hà hít sâu vào một hơi.

Thời điểm gia đình còn giàu, nàng cũng không nỡ bỏ ra số tiền lớn như vậy chỉ để mua một chiếc vòng tay.

"Đây cũng quá mắc rồi, sao con lại không ngăn hắn lại." Ngô Mẫn Hà trách cứ.

"Con nói rồi, mà hắn không nghe."

Liễu Thanh Thanh cười cười một tiếng, sau đó cầm lấy cánh tay mẫu thân đeo vào, không lớn không nhỏ, rất hợp, nàng lại hỏi: "Cha con khi nào mới tan làm?"