Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 640: Ăn Miếng Trả Miếng (1)




"Tôi nghe nói, ở trên mạng đồn thổi công ty này có rất nhiều hợp đồng còn tranh chấp với người ta, nên vì vậy liền uyển chuyển cự tuyệt lão bản bọn họ..."

Từ Phượng Niên nhớ rất kỹ càng.

Lục Dương nhẹ gật đầu.

"Tôi có một việc muốn giao cho cậu đi làm."

Lục Dương nói ra.

Từ Phượng Niên có chút kinh ngạc, nói ra: "Chủ tịch, ngài nói."

"Là thế này....."

Lục Dương hạ thấp giọng nói, đem kế hoạch của mình nói ra, Từ Phượng Niên nghe xong, vốn tỏ ra kinh ngạc, sau đó nhẹ gật đầu....

Tám giờ tối.

Từ Phượng Niên về đế nhà, mở ra QQ của mình, ban bố một tin tức.

"Khu thương mại điện tử CCilicili khuếch trương quy mô lớn, cần hợp tác với các nhà xưởng sản xuất, nhà xưởng nào có sản phẩm có thể liên hệ với ta...."

Chỉ chốt lát.

Từ Phượng Niên nhận được rất nhiều cuộc nói chuyện riêng.

Những cuộc nói chuyện này đều đến từ đa số lão bản nhà xưởng, đến chào hàng sản phẩm của mình.

Hắn trả lời lại từng người một.

Không cần Từ Phượng Niên đợi lâu, một người có nickname là Lam Quang Đàm Đức Văn cũng gửi tin nhắn tới.

"Từ quản lý, ta là lão bản của nhà xưởng sản xuất Lam Quang, lúc trước có đến tìm ngươi, không biết ngươi còn nhớ rõ hay không...Ngươi xem, sản phẩn của công ty chúng ta có phù hợp với yêu cầu của quý công ty hay không...."

"Lần trước không phải tôi từ chối ông rồi sao?" Từ Phượng Niên nhắn lại.

Lam Quang Đàm Đức Văn: "Từ quản lý, ta thấy trên sàn thương mại điện tử của quý công ty, vẫn chưa có sản phẩm cốc nước, công ty của chúng ta nổi danh là công ty lâu năm, chế tác rất tinh xảo, tuyệt đối sẽ phù hợp với yêu cầu của công ty ngươi....Ở phương diện giá cả, chúng ta còn có thể làm ra một ít nhượng bộ...."

"Cái này ta phải cân nhắc một chút."

Từ Phượng Niên cũng không có lập tức đưa ra đáp án.

Nhưng câu trả lời như vậy làm cho đối phương cảm thấy có hi vọng, Đàm Đức Văn nói ra: "Từ quản lý, như vậy đi, ngay mai ta sẽ bắt phi cơ tới Lục Thành một chuyến, chúng ta gặp mặt hàn huyền một hồi được không?"

"Vậy được rồi, ông đến đây thì liên hệ tôi."

"Được, không quây rầy."

Nhìn đoạn hội thoại trên QQ, Từ Phượng Niên nở một nụ cười khinh miệt, Đức Văn, Đức Văn, tên quả thật không tệ, đáng tiếc lại không có Đức, không có Văn...Tuy nhiên, kế hoạch của lão bản nhà mình cũng thật cao minh? Đoán chắc rằng hắn sẽ chủ động tự tìm tới cửa.

Lúc ở dưới phòng tập gym.

Lục Dương đã nói cho Từ Phượng Niên biết nguyên nhân.

Đối với loại gian thương vô lương này, Từ Phượng Niên căm thù đến tận xương tủy, huống chi, còn đào cái hố lên đầu của lão bản nhà mình, nếu không cho hắn một cái giáo huấn nhớ đời, vậy thì chẳng phải phụ công ủy thác của lão bản rồi sao.

"Bố, người đang làm gì thế?"

Tiểu nhi tử đi qua.

Từ Phượng Niên nắm lấy nhi tử, ôm lấy, nói ra: "Bố đang tự hỏi, phải đánh mấy người xấu thế nào."

"Bố là siêu nhân thực thi công ly sao?"

"Không phải, bố là siêu nhân điện quang, con trai, con tin tưởng công lý không?"

Từ Phượng Niên bồng nhi tử lên cao.

Trong mắt tiểu hài tử lộ ra thần sắc sùng bái.

Chung cư Hoa Đình, tầng 8.

Lục Dương đang ở bên ngoài ban công nói chuyện điện thoại.

"Quan Quan, ngày mai không được, ngày mai trường học của anh có chút việc ,như vậy đi, mùng 3 tháng 10 được không, đến lúc đó anh qua tìm em."

“Được, em nhớ chờ anh.”

“Quan Quan là cô bé tốt nhất thế gian.”

Lục Dương từ ban công đi vào nhà.

Liễu Thanh Thanh đang ở trong phòng ngủ chính thu dọn đồ đạc.

Nàng đem vài bộ quần áo mùa thu, cất vào hành lý, Lục Dương đã từng nói qua sáng mai bọn hắn liền đi, vì phòng ngừa cầm ít đồ về, nên nàng quyết định tối nay chuẩn bị luôn.

“Anh đừng quên sạc pin điện thoại đấy, cũng gọi mấy giờ rồi.”

Liễu Thanh Thanh biết rõ vửa rồi Lục Dương ở bên ngoài gọi điện thoại, cho nên nói ra.

“n.”

Lục Dương đặt di động lên đầu giường sạc pin.

Cục pin điện thoại còn lại của Liễu Thanh Thanh vẫn còn đang được cắm trên cục sạc đa năng.

Thời điểm này, đa số điện thoại thông minh vẫn có thể tháo pin ra sạc được.

“Đậy là gì vậy, sao lại không có mở ra?”

Lục Dương nhìn thấy Liễu Thanh Thanh đặt một cái bưu kiện vào vali.

“Là quần áo mua cho mẹ em, vốn tính gửi về nhà, nhưng lại quên sửa lại địa chỉ, bị gửi đến cửa hàng bán hoa....Nên lần này về nhà, cũng tiện tay mang về luôn.”

“Em không nói sớm, thiếu chút nữa làm anh quên rồi, trước khi về, anh phải mua cho dì chút lễ vật mới được, sáng mai chúng ta đi đến quảng trường Wanda dạo một vòng đi.”

Lục Dương suy nghĩ một chút nói.

“Không cần đâu.”

Liễu Thanh Thanh kiểm tra lại vali, xác định không có quên cái gì, liền đem khóa kéo kéo lên, lại đem mật khấu khóa lại....Mật khẩu của nàng là ba số 0, Lục Dương biết rõ...

“Cũng chỉ một chút quà nhỏ mà thôi, anh còn chưa mua cho dì lễ vật nào, em đừng quản nhiều, nghe anh là được.”