Liễu Thanh Thannh mang theo Đậu Đậu đi rửa tay.
Thời điểm ra ngoài, còn thuận tay khóa cửa tiệm lại.
Lục Dương cũng từ siêu thị đi ra, ý định của hai người là mang theo đậu đậu đi ăn KFC.
Lúc bọn họ chuẩn bị rời đi, thì có một chiếc xe chuyển phát bưu phẩm dừng ở bên ngoài siêu thị.
"Xin chào, cac ngươi có bưu phẩm này."
Lục Dương quay đầu nhìn Tần Lam đang ở trong siêu thị, nói ra: "Tần tỷ, chị mau ra nhận đi."
Tần Lam đứng dậy, có chút giật mình nói: "Ta không có đặt bưu phẩm gì hết mà."
"Tần tỷ, có phải chị ở trên mạng mua gì mà quên mất không?" Lục Dương cười nói.
"Không đâu, không có, chị cũng không biết làm sao để mua đồ trên mạng mà."
Tần Lam liền vội vàng lắc đầu.
Nàng căn bản không biết lên mạng mua sắm như sao.
"Có phải đưa lộn chỗ rồi không?"
Liễu Thanh Thanh hỏi.
Nhân viên bưu điện nhìn thoáng qua bảng hiệu trên siêu thị, rồi hường trong địa chỉ, nói ra: "Không sau đâu, chính là nơi này rồi, Cửa Bắc chung cư Hoa Đình, siêu thị Giai Giai Mỹ, các ngươi ký nhận đi."
"Ừ, được rồi."
Lục Dương nhận lấy.
Là một túi đựng hồ sơ loại nhỏ, là bưu phẩm được vận chuyển bằng EMS(chuyển phát nhanh).
Sau khi nhìn địa chỉ người gửi xong, mí mắt Lục Dương hơi hơi nhảy lên, địa chỉ người gửi, lại đến từ tòa án...Tình huống gì vậy?
Kí nhận xong, Lục Dương đem túi đựng hồ sơ trực tiếp mở ra.
Tần Lam cùng Liễu Thanh Thanh đều tò mò đi sang nhìn xem, tiểu Đậu Đậu cũng muốn biết mọi người nhìn cái gì, nhưng bởi vì chân quá thấp, nên căn bản không thể nhìn tới, nàng chỉ có thể vuốt vuốt bụng....tưởng tượng hương vị đùi gà.
"Đây là cái gì?"
Liễu Thanh Thanh hỏi.
Lục Dương mở ra nhìn qua, nói ra: "Hẳn là lệnh triệu tập của tòa án."
"Tòa án sao lại gửi lệnh triệu tập cho chúng ta ?"
Tần Lam nghe được là lệnh triệu tập của tòa, khuôn mặt nàng lập tức biến đổi, bọn hắn là người thành thật, cả đời chưa bao giờ đi qua tòa án bao giờ, nên lúc này còn tưởng sảy ra đại sự gì đó.
"Tần tỷ, không cần phải lo lắng, nhìn xem là biết thôi..."
Lục Dương từ trên nhìn xuống.
Có lẽ bởi vì do thường xuyên đọc sách, nên tốc độ đọc của hắn rất nhanh, liếc vài cái đã gần xong.
Rất nhanh, hắn liền hiểu rõ nguyên nhân.
Bọn hắn bị kiện rồi.
Có người kiện siêu thị của hắn, không tuân theo quy định của nhà nước, bán hàng lậu.
"Cốc Lam Quang....."
Khởi tố bọn họ, là một nhà xưởng sản xuất chén nước Lam Quang.
"Tần tỷ, trong tiệm chúng ta có bán chén nước Lam Quang à?"
Lục Dương hỏi.
Tần Lam hơi chút sợ hãi, nói ra: "Hình như là có...."
Nói xong, nàng đi tới khay chứa đồ, đưa một cốc nước cho Lục Dương xem.
Loại cốc này làm từ nhựa plastic.
Thể tích không nhỏ, cái cốc Tần Lam cầm tới, đại khái có thể chứa đầy một nghìn mi-li-lít nước sôi, hiện tại loại cốc này không nhiều người dùng lắm, nhưng nông dân làm ruộng thì rất ưu thích loại cốc này.
Thời điểm Lục Dương lên cấp ba, hình như cũng từng có bạn học dùng loại này, nhưng mà nhỏ hơn một chút.
Thì ra là vì cái cốc này mà bọn họ được giấy mời của tòa??
Lục Dương cần lấy cái cốc kiểm tra cận thận một chút.
Chất lượng của cái cốc này cũng được, không giống như sản phẩm kém chất lượng, nhưng cũng không phải loại cốc Lam Quang chính hiệu, mà là cốc nước Lam Quang Vũ, nhiều hơn đúng một chữ, nhưng từ vẻ ngoài cùng chất liệu nhìn qua, thì hoàn toàn giống với cái cốc Lam Quang sản xuất, giống như Red Bull cùng Red Bule vậy, hay Master Kang với Shuaifu Kang, người khác nói ngươi sao chép, quả thật cũng không có gì sai cả....
"Tần tỷ, những cái cốc này tỷ lấy ở đâu ra?"
Lục Dương hỏi.
Tần Lam cũng ý thức được cái cốc này có vấn đề, liền nói ra: "Vào tuần trước, có một người trẻ tuổi đi đến siêu thị, hắn cõng theo một cái balo, nhìn qua thì giống sinh viên vừa tốt nghiệp, hắn nói, hắn hiện tại mới khởi nghiệp, công ty lại đọng lại rất nhiều cốc nước, hiện tại đã phá sản rồi, nên muốn bán cho chúng ta một ít, ta vốn không đồng ý, nhưng hắn cứ một mực không đi, nói mình rất đáng thương, còn nói để lại hàng để bán, nếu như tiêu thụ không tốt, thì coi như xong..."
Nghe được Tần Lam nói ra.
Lục Dương cũng hiểu được đại khái.
Nàng bị người ta hố rồi.
Tân Lam đến cấp ba còn chưa đi học, đã sớm ra ngoài làm công nhân, nào biết trong này có bẫy rập, người kia, đem chén nước để lại trong tiếp bọn họ, xong rồi người khác chụp ảnh, hơn nữa còn ghi âm, đã có những chứng cớ này, trên cơ bản có thể kiện bọn họ bán hàng giả, đưa lên tòa án để đòi bồi thường.
Nhìn cái cốc Lam Quang này.
Lục Dương lắc đầu.
Nói về chuyện này, Lục Dương không tin cái nhà xưởng Lam Quang cùng tên thanh niên khởi nghiệp kia không có liên quan với nhau, đây quả thực là dùng pháp luật để câu cá mà....
Thậm trí dùng tư câu cá để hình dung cũng không chính xác, phải nói là, dùng pháp luật để đào hố....
Chủ tiệm bình thường sẽ không hiểu nhiều như vậy, bị lừa dối một hồi, sau liền bị người ta đánh bài mềm lòng, lại vì lợi ích giá thấp dụ dỗ, sau đó bị người ta đánh cho một tờ đơn kiện, cuối cùng phải bồi thường tiền.
Đây cơ hồ là chuyện khó giải quyết.
Coi như trăm cay nghìn đắng, lồi đèo lội suối, tìm được thanh niên bán cốc, nhưng chỉ cần người ta không chịu thừa nhận, thì cũng không có cách nào hết, dù sao cũng không có chứng cứ, người bán cùng lắm thì gánh phải tội buôn bán hàng giả, chỉ cần xưởng không truy cứu, thì ai cũng không có biện pháp nào hết....
"Mẹ kiếp, ta muốn về quê quá, thành thị quá nhiều hố lửa rồi."
Thoáng phân tích một hai, Lục Dương biết rõ, cơ hội thắng kiện không lớn.