Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 637: Không Để Ý Tới Hắn Nữa (2)




Nhìn thấy hai người đi đến, Tần Lam vội vàng đi ra chào hỏi, Đậu Đậu ở một bên làm bài tập, cũng lặng lẽ liếc nhìn sang, sau đó lại tiếp tục làm bài tập, bất quá tốc độ nhanh hơn hồi nãy rất nhiều...

"Tần tỷ, đây là số hoa hồng mà Thanh Thanh bán còn dư, không nhiều lắm, đặt ở bên này đi...Khi nào có khách hàng thanh toán, thì tỷ tặng bọn họ một bông."

"Hoa tốt như vậy, tặng người có chút đáng tiếc a."

Tần Lam có chút tiếc hận nói ra.

Nàng ở bên ngoài chịu nhiều đau khổ, nên biết đồng tiền làm ra không hề dễ dàng, vì vậy tính cách vô cùng tiếp kiệm.

Liễu Thanh Thanh cười nói:"Những bông này toàn là thứ phẩm được lưu lại, chất lượng không được tốt, lưu lại cũng chỉ để lãng phí, tặng cho người khác chưa chắc người ta đã nhận.....Tần tỷ nếu không bỏ được, thì cũng chọn vài bôn tốt, đặt ở trong nhà cho thơm."

"Vậy thì ta cũng chọn mấy đóa a."

Tần Lam đem thùng mì tôm đặt lên kệ, sau đó đến chọn mấy bông hoa hồng.

Lục Dương nhìn thấy trên quầy có một tờ bài thi, cười hỏi: "Đây là bài thi của Đậu Đậu sao?"

Tần Lam trả lời: "Bài thi toán đấy, hôm nay mới cầm về."

Lục Dương cầm lên, chuẩn bị nhìn xem.

Tiểu Đậu Đậu vừa rồi còn làm bài tập không biết khi nào đã chạy qua, mở đôi mắt to của mình, ngóng trông nhìn Lục Dương.

"Đậu Đậu, bài tập viết xong rồi hả?"

Lục Dương sờ lên bím tóc của Đậu Đậu, tiểu nha đầu này, tóc dài quá, hiện tại có thể cột thành bím rồi.

Đậu Đậu mở to hai mắt, nói ra: "Làm xong rồi."

"Đây là bài thi của em sao?"

Lục Dương giơ lên tờ bài thi.

"Dạ, lão sư nói em có tiến bộ rất lớn."

"Vậy thì tốt, học tập cho giỏi, về sau thi Thanh Hoa Đài Bắc..."

Nghe được Đậu Đậu nói, Lục Dương cũng mở ra bài thi, muốn xem Đậu Đậu được bao nhiêu điểm, sau khi nhìn thấy điểm, hắn cùng Liễu Thanh Thanh trừng to hai mắt mà nhìn, nhìn đến ngây ngẩn cả người.

Trên bài thi.

Một nét bút đỏ khoanh tròn con số mười sáu.

Đây là tiến bộ rất lớn???

Nhìn phía dưới bài thi, khắp nơi đều là gạch chéo cùng bút đỏ, Lục Dương biết mình không nhìn lầm rồi...Không phải là do hắn hoa mắt, mà chính là mười sáu điểm, đúng tròn con số mười sáu, cũng không nhiều hơn hay ít hơn...

Tân Lam cũng biết thành tích của con gái mình quá kém, nàng có chút xấu hổ nói: "Bài thi trước của Đậu Đậu chỉ được có tám điểm, vì vậy lão sư mới nói nàng có tiến bộ rất lớn, lại cho Đậu Đậu một phiếu bé ngoan."

"A."

Từ tám điểm lên mười sáu, cũng gấp đôi rồi, quả thật cái này đúng là tiến bộ rất LỚN.

Đậu Đậu tỏ ra kiêu ngạo, khoe phiếu bé ngoan còn ở trên ngực.

Nhìn Đậu Đậu bộ dạng trông mong được khích lệ, Lục Dương đem bài thi để lại chỗ cũ, nói ra: "Đậu Đậu, không tệ, lần sau tranh thủ làm được 20 điểm, hôm nay để ăn mừng em được mười sáu điểm, ca ca sẽ dẫn em đi ăn Kentucky Fried Chicken , được không?"

"Dạ."

Đậu Đậu hoan hô lên.

Lục Dương quay đầu nhìn Liễu Thanh Thánh ,nói ra: "Em cũng đi đi, chúng ta tùy tiện ăn một chút, trưa nay lên xe ăn còn chưa ăn cơm, nay có chút đói bụng..."

"Được, cùng đi."

Liễu Thanh Thanh nắm tay Đậu Đậu.

Vốn định đi ra ngoài cửa, nhưng nhìn bàn tay dính đầy mực của Đậu Đậu, nàng nói ra: "Đi đến đây để tỷ tỷ rửa tay cho, trước khi ăn cơm nhất định phải rửa tay, nếu không lại có vi khuẩn...."

"Dạ."

Đậu Đậu trả lời giòn giã.

So với việc sắp ăn gà KFC, thì chuyện rửa tay chỉ là chuyện nhỏ.

Hai người cùng đi qua cửa hàng bán hoa rửa tay.

Lục Dương cũng không đi theo, Liễu Thanh Thanh còn phải khóa cửa tiệm, hắn lấy điện thoại ra nhìn, đã 6:30 rồi....

Quán gà KFC ở Tây Môn.

Bốn nữ sinh vây quanh một chỗ, trên bàn còn để hai phần gà.

Trần Thu Nguyệt đang mang một chiếc bao tay, trên tay thì cầm một cái đùi gà.

Từ Thi cũng cầm lấy một cọng khoai tây, chấm vào sốt cà chua, sau đó mới hé miệng cắn nhỏ một miếng, nhai một hồi, nàng do dự hỏi: "Nguyệt Nguyệt, ngươi có biết Lục Dương đi đâu không?"

Mấy ngày này Lục Dương cũng không có đi học.

Cũng không tới công ty đi làm.

Giống như bị mất tích vậy.

"Ta làm sao biết hắn đi đâu, chính ngươi không phải rõ hơn sao?"

Trần Thu Nguyệt hừ một tiếng.

Nàng nghĩ đến bố của mình.

Lúc trước cũng sẽ thỉnh thoảng biến mất không thấy người như này.

Từ Thi lấy ra điện thoại, do dự một chút, cũng không gọi qua, mà cất điện thoại lại vào túi.

Hứa Dung Dung trợn tròn mắt, nói ra: "Vẫn là Thẩm Yên tốt nhất, mỗi ngày đều ở cùng với Lý Minh Bác."

Thẩm Yên nói: "Minh Bác mặc dù không tệ, nhưng lần nào ta so hắn với Lục Dương, hắn đều nói Lục Dương là thần tượng của mình."

"Từ Thi."

Trần Thi Nguyệt hô một tiếng.

"Hả."

Từ Thi không ngờ tới, lại có người đột nhiên kêu mình, tay nàng hơi nghiêng một cái, đem khoai tây đây nhầm ra môi, khiến má dính phải sốt cà chua.

Trần Thu Nguyệt cầm lấy giấy ăn đưa tới, nói ra: "Hay là chúng ta không để ý tới hắn nữa?"