"Lục tiên sinh, ngài khỏe, tôi là quản lý của khu C, tiểu Băng, đồ vật ngài cần đã được chuyển tới, xin ngài cấp quyền hạn cho thang máy..."
Trong điện thoại, truyền tới một giọng nữ dễ nghe.
Lục Dương nhìn nhìn bảng điều khiển, quả nhiên có một yêu cầu xin phép, ấn vào đồng ý, đợi thêm vài phút đồng hồ, cửa thang máy chậm rãi mở ra, một nữ sinh có tướng mạo mỹ lệ, tay đang đẩy một xe hàng đi tới.
"Lục tiên sinh, ngài khỏe, đây là đồ vật mà ngài muốn."
"Cảm ơn."
"Lục tiên sinh có ý định nghỉ ngơi ở phòng nào, ta giúp ngài trải lên."
Trên xe đẩy là mấy thứ chăn ga gối, nhìn qua còn mới tinh đấy.
Không nghĩ tới quản gia phục vụ lại tận tâm như vậy, có thể hỗ trợ trải giường trải chiếu, Lục Dương lắc đầu, nói ra: "Ta còn chưa biết mình ngủ phòng nào, đặt ở đó trước đi, đợi lát nữa tự ta làm."
"Được."
Tiểu Băng lấy ra chăn, nệm, gối, để ở trên mặt thảm.
Sau đó bái một cái, nói ra: "Điện thoại của ta có ở trên phần thông tin liên hệ, nếu Lục tiên sinh có yêu cầu gì, có thể tùy thời gọi điện."
"Được, làm phiền ngươi rồi."
"Lục tiên sinh không cần khách khí, tôi cũng không quầy rấy ngài nữa."
Nhìn thang máy chậm rãi đi xuống.
Lục Dương không thể không cảm thán.
Kẻ có tiền thật đúng là biết hưởng thụ.
Tuy nhiên, phí bất động sản một năm hơn bảy mươi ngàn tệ cũng không hề rẻ....Phí tài sản của Tomsom là mươi lăm tệ cho một mét vuông, dựa theo diện tích căn phòng này của hắn mà tính, một tháng đại khái cũng hơn sáu nghìn, một năm chính là hơn bảy vạn.
Đổi thành người bình thường, coi như có phòng ở đây, đoán chừng tiền lương cũng chưa chắc đã có thể đóng nổi tiếng phí quản lý.
Những đối với mấy người thật sự mua nổi phòng ốc ở đây, chừng ấy tiền phí quản lý cũng không có ý nghĩa gì, so với dịch vụ mà bọn họ được hưởng dùng, thì cũng không phải là đắt.
Không giống như mấy cư xá bỏ đi, sau khi thu phí quản lý xong thì tìm không được một người bảo vệ, có bảo vệ thì còn đánh lại chủ nhà, thật không biết ai mới là người làm công đây.
Phí quản lý ở đây cũng không đơn giản chỉ là phục vụ, mà trong cư xá còn có phòng tập gym, bể bơi...Quán cà phê, thân là chủ nhà ở đây, mấy thứ này đều có thể miễn phí sử dụng.
Mang theo chặn đệm, Lục Dương đi vào phòng ngủ chính.
Đem ga giường cùng chăn đệm đều trải lên phía trên.
Tấm ga giường vừa vặn với cái nệm, vốn Lục Dương tính năm một hôm, về sau đổi cái mới, nhưng hiện tại xem ra, không cần phải lãnh phí rồi. Đồ của Tiểu Băng đưa tới, hiển nhiên cũng không phải mấy loại sản phẩm két chất lượng.
Đem gối vứt lên phía trên.
Một chỗ ngủ nhỏ đã chuẩn bị xong.
Lục Dương cũng không sốt ruột đi ngủ.
Mà là rót cho mình một chén cà phê, đi ra ngoài ban công rộng lớn, ngồi lên trên ghế nằm, thoải mái nhàn nhã thưởng thức cảnh đêm Thượng Hải.
Đây mới là sinh hoạt đáng sống.
Sắc trời bên ngoài đã sớm tối.
Từng tòa nhà văn phòng rực rỡ đèn hẳn lên, ánh hồng lấp lòe, toàn bộ Thượng Hải trở thành một thành phố không bao giờ ngủ....
Bền ngoài quảng trường người đi lui đi tới.
Mặt sông Hoàng Phổ lâu lâu lại có chiếc ca-nô chạy qua....
Đối mặt cảnh đẹp như vậy.
Lục Dương cũng lấy điện thoại ra chụp mấy tấm hình, kiếm đủ bốn tấm, sau đó đăng lên vòng bạn bè trên Wechat.
Bằng hữu của hắn trên Wechat không nhiều lắm, nhưng ai nấy đều online thường xuyên.
Ảnh mới đăng lên được vài phút.
Thì đã có vài lượt bình luận.
Đinh Siêu: Lục ca, đây là chỗ nào, cũng quá đẹp rồi....
Lưu Lỗi trả lời Đinh Siêu: Cái tên quê mùa này, đến ngay cả chỗ này cũng không biết, đây chính là khu trung tâm tài chính Thượng Hải a, người không thấy Bến Thượng Hải bên kia sông à, mấy tòa kiến trúc cổ cổ đó."
Huyền Môn Lão Cửu: Lộc Thần, sao ngươi lại chạy đến Thượng Hải?
Cảnh bến Thượng Hải xuất hiện quá nhiều ở trong phim, không ít người liếc một cái liền nhận ra, liền biết Lục Dương đang ở đâu.
"Lộc Thần, Thượng Hải thú vị không?"|
Huyền Môn Lão Cửu gửi nhắn đến Wechat.
Lục Dương: Thú vị lắm, lão Cửu, khi nào ngươi đến đây, ta dẫn ngươi đi mát xá..
Huyền Môn Lão Cửu: Mát xa cái cọng lông, lần trước từ Đại lý trở về, ta bị lão bà đánh gần chết đây này, kiếp sau ta chỉ có thể vào cung làm thái giám..."
Lục Dương:....
Gia hỏa này đúng là thảm đấy.
Tuy nhiên cũng xứng đáng, ai bảo hắn là cặn bã nam.
Cưới một người vợ xinh đẹp như vậy, còn ở bên ngoài dựng ba dựng bốn, đáng đời, hừ hừ...Cặn bã nam, Lục Dương vô cùng khinh bỉ hắn.
Huyền Môn Lão Cửu: Ngươi thuê khách sạn view bến để chụp sao?
Lục Dương: Không phải, đây là căn phòng ta mới mua.
Huyền Môn Lão Cửu: Chỗ này cũng cao quá rồi, nếu không phải khách sạn, thì là....
Lục Dương: Ngươi đoán đúng rồi đấy.
Huyền Môn Lão Cửu: Đậu Phộng, Lộc Thân, ngươi mua nổi nhà ở Tomsom Riviera rồi, khó trách dạo gần đây không biết sách nữa.
Lục Dương: Bình tĩnh, bình tĩnh.
Côn Minh.
Cư xá Thư Hương Đại Địa.
Tiểu Như đang phụ đạo cho con trai làm bài tập, nhìn thấy lão công ngồi trên sô pha không biết đang nhắn tin với ai, vẻ mặt còn hèn mọn bị ổi, nàng bước nhanh tới.
"Đưa đây."
Nhìn bàn tay trắng nõn trước mặt mình, Lão Cửu sửng sốt.
"Em muốn cái gì?"
"Không cần phải già vờ trước mặt ta, thành thật một chút, có phải ngươi đang cùng con hồ ly tình nào đó nói chuyện phiếm không, nhìn biểu lộ bỉ ổi của ngươi là biết rồi."
Lão Cửu nghe xong, nở nụ cười, nói ra: "Không phải, em đoán sai rồi."
Nói xong, hắn đưa điện thoại cho nàng.
Nhìn cuộc đối thoại trên điện thoại, Tiểu Như mới hiểu, vừa rồi lão Cửu đang cùng Lục Dương nói chuyện phiếm, nàng nói ra: "Nhà ở Tomsom Riviera rất đắc sao?"
Lão Cửu gật đầu: "Đương nhiên là đắc rồi, một căn ít nhất cũng phải chục triệu, tuy nhiên nhà chúng ta cũng mua nổi, lão bà, nếu không ta bỏ làm lão sư, chúng ta chuyển đến Thượng Hải sinh sống....Côn Minh cũng quá an nhàn rồi, một chút kích tình đều không có...Ta cảm giác người mình như sắp nhão cả rồi."
"Ngươi không phải muốn tới cùng Lục Dương đi này đi kia chứ."
Tiểu Như trừng mắt nhìn hắn một cái.
Lần nữa cảnh cáo nói: "Ngươi cẩn thận một chút, ta không giống như Liễu Thanh Thanh đâu, lần trước ta đã nói rồi, sự tình lúc trước có thể bỏ qua, nhưng nếu ngươi còn tái phạm, ta nhất định sẽ cắt đứt cái chân thứ ba kia của ngươi."
"Lão bà, ta cảm thấy ở Côn Minh cũng rất tốt."
Lão Cửu yếu ớt nói.
Ban công.
Lục Dương đang cùng Liễu Thanh Thanh nói chuyện điện thoại.
Wechat của hắn không có nhiều hảo hữu lắm, chỉ có Liễu Thanh Thanh là thêm bạn tốt với nhau, cũng là do lần trước đi Đại lý, Liễu Thanh Thanh cũng tải về thử xem, còn lại những người khác đều không dùng Wechat...
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Lục Dương dám đăng ảnh lên Wechat.
"Lúc nào thi anh về quê."
Lục Dương suy nghĩ một chút: "Theo dự tính thì ngày kia anh trở lại Lục Thành, trờ anh về Lục Thành xong, thì chúng ta cùng nhau về với ông bà."
"Không phải nói đợi đến lúc Ngô Bá kết hôn mới trở về sao?"
Liễu Thanh Thanh không nghĩ lại trở về sớm như vậy.
Lục Dương nói: "Dù sao cũng sắp tới Quốc Khánh rồi, cũng không có khách hàng đâu, còn không bằng đóng cửa về nghỉ ngơi sớm một chút, hiện tại nhà của em cũng không còn nợ nữa, không nên mệt mỏi như vậy, hảo hảo hưởng thụ cuộc sống a."
"Ừ ừ, vậy được, em chờ anh trở lại."
Liễu Thanh Thanh vô cùng nhu thuận đáp ứng.
Mặc dù nàng vẫn còn chút bận tâm vì sinh ý của cửa hàng bán hoa.
Lục Dương lại hỏi: "Trong nhà em khỏe không?"
Liễu Thanh Thanh: "Khỏe hết, mà cha em đi làm ở xưởng sản xuất quần áo Hằng Nguyên, chịu trách nhiệm tiêu thụ hàng hóa, mà bởi vì bên phía xưởng phần lớn sản xuất theo đơn đặt hàng của Csite, vì vậy căn bản không cần đi tìm nguồn tiêu thụ, công tác hết sức thanh nhàn, tiên lương còn không thấp, ông nói mỗi tháng cầm tiền lương đều có chút ngượng ngùng, thân thể mẹ của em cũng tốt lên rất nhiều, hiện tại việc nhà bà đều có thể làm được."
"Vậy là tốt rồi, lần này trở về, em mang dì đi bệnh viện kiểm tra một phen, cẩn thận quá cũng không sao, về phía thúc thúc, em nói thúc đừng lo lắng quá, chức vụ này dù sao cũng phải có người làm, ai làm cũng như nhau, không bằng để người một nhà làm còn hơn..."
"Ừ, em sẽ nói."
"Vậy được rồi, cứ như vậy đi, chờ anh quay về Lục Thành sẽ tới tìm em..."
"Dạ."
....
Cúp điện thoại, Lục Dương đứng dậy, đem ly cà phê uống một hơi cạn sạch, nhìn mặt sông cách đó không xa, hắn than nhẹ một tiếng.
Hết bận chuyện bên này, hắn cũng cần phải trở về.
Về phần tại sao lại trở Liễu Thanh Thanh về sớm như vậy, chủ yếu là vì Quan Nguyệt cũng về theo, cũng không thể đợi sát ngày mà chạy đi chạy lại vài chuyến được, từ Lục Thành đến huyện Thanh Sơn cũng khoản bốn năm trăm cây, hắn không có sức trong một ngày chạy nhiều như vậy.