Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 632: Đáng Tiếc (3)




Thời điểm Y Sung cùng Sư mẫu về nhà, cũng đã là mười hai giờ rồi, bọn họ vừa mới bước vào cửa, đã gửi được mùi đồ ăn thơm phức, sư mẫu có chút kinh ngạc, hỏi: " Y Thanh nhà mình nấu ăn à?"

Y Dung trầm tư chốc lát, nói ra: "Không có khả năng, có gái của bà có biết nấu cơm hay không, không phải bà không biết."

"Cũng đúng."

Hai người vào trong, chuẩn bị tới phòng bếp nhìn xem.

Vừa đúng lúc này.

Y Thanh cầm hai đĩa đựng đồ ăn, từ trong phòng bếp đi ra.

"Ba mẹ, hai người về rồi."

Y Thanh đặt đĩa xuống bàn, một đĩa khoai tây hầm ớt, một món tỏi xào thịt, còn phối hợp với mấy cọng rau non, nhìn qua đã thấy không tệ, sắc hương đều đủ cả....

"Ừ, mà mấy món này...."

Nhị lão đều hết sức kinh ngạc.

"Là đồ ăn do tiểu sư đệ làm, xem hai người trở về muộn, nên chúng ta liền sớm động thủ, trong này cũng có một phần công lao của con." Y Thanh thổi thổi bàn tay, đồ ăn vừa văn mới ra lò, tuy rằng có cái đĩa, nhưng nàng cũng có chút bị phỏng.

"Lục Dương làm đồ ăn."

Y Sung càng thêm giật mình.

Con gái ông thậm chí còn không biết nấu ăn, không nghĩ tới tiểu sư đệ nhỏ tuổi như vậy mà biết nấu, hơn nữa nhìn qua bộ dạng không hề tệ.

"Đồ ăn này nhìn qua đã biết không tệ, nếu Y Thanh mà có trình độ thế này, ta có thể về hưu được rồi."

Sư mẫu cảm thán một câu.

"Lão sư, sư mẫu, hai người mới về chắc đói lắm, ăn cơm đi."

Lục Dương một tay bưng tô canh, môt tay bưng một cái đĩa khác đi ra, vừa rồi hắn ở trong phòng bếp nếm thử nước canh, vì vậy đi ra hơi muộn.

"Cẩn thận một chút."

Y Thanh nhìn thấy một tô canh đầy, còn bị Lục Dương cầm một tay, trong lòng vô cùng lo lắng, còn đi tới như muốn nhận lấy.

"Sư tỷ, không sao, không có việc gì, ta không bị phỏng."

Lục Dương bước nhanh đến bàn anh, đem nước canh đặt ở phía trên.

"Không sao chứ, cho ta xem tay một chút."

Y Thanh cũng chạy theo tới đây.

Lục Dương mở tay ra, không có chuyện gì, chỉ là lòng bàn tay hơi đỏ lên, hắn nói ra: "Còn một món nữa, sư tỷ vào bưng đi."

"n."

Y Thanh lại đi vào phòng bếp.

Y Sung cùng lão bà liếc nhau một cái, trao đổi cho nhau một ánh mắt chỉ có hai người biết.

Năm món ăn rất nhanh được dọn lên, Y Thanh chạy đi chạy lại mấy lần, đem nồi cơm cùng bát đũa dọn lên, bốn người cùng nhau ngồi xuống ăn cơm...

Nếm thử một móng ăn, sư mẫu hài lòng gật đầu, nói ra: "Tiểu Dương, tay nghề của cháu học ở đâu vậy, coi như không tệ..."

"Khi còn bé, mẹ của cháu nấu cơm, cháu cũng thường xuyên đứng bên cạnh nhìn xem, coi như học một thân bản lĩnh từ đây."

Lục Dương cười nói.

"Vậy trình độ nấu ăn của mẹ cháu khẳng định rất cao."

"Đúng vậy a, nàng công tác tại căn tin ở trường học."

Nghe nói như thế, sư mẫu cũng không còn nghi vấn gì rồi, công tác ở nhà ăn, vậy khẳng định là đầu bếp, Lục Dương cũng không chạy đi giải thích, Tiền Vân ở căn tin chỉ giúp học sinh múc cơm thôi....

Vừa ăn cơm.

Mấy người vừa trò chuyện.

Y Sung nói: "Ta nghe nói, ngươi con báo danh cho Y Thanh tham gia tiết mục tuyển chọn?"

"Đúng vậy a lão sư, là tiết mục của đài Chiết Giang, vừa đúng hôm bọn họ tuyển chọn ở học viện, nên em kêu sư tỷ đi thử, quả nhiên, trình độ của sư tỷ, làm cho mấy ban giám khảo phải kinh diễm một phen."

Lục Dương cười nói.

Có thể sợ Y Sung lo lắng, hắn nói tiếp: "Tiết mục này, em đã hỏi qua, là trận đấu ca hát, không liên quan đến mấy thứ khác, sư tỷ năm nay cũng là năm ba rồi, cho nàng thử sức một lần cũng tốt."

Y Thanh không phục nói: "Vạn nhất ta giành được quán quân thì sao?"

Y Sung nói: "Trừ khi mọc trời mọc lên từ phía tây."

"Được rồi, được rồi, nào có người cha nào lại đả kích con mình như vậy, ta thấy Y Thanh cũng không tệ, nhất định sẽ dành được thành tích tốt, hơn nữa thiên phú của nó cũng rất cao."

Ngược lại sư mẫu thì cổ vũ.

"Em cũng nghĩ như sư mẫu vậy, sư tỷ khẳng định có thể một lần thành danh."

Lục Dương nói tiếp.

....

Sau khi ăn cơm trưa xong.

Lục Dương cáo từ rời đi, hắn tới đây, vốn cũng định đưa Y Thanh trở về, cũng không thể một mực lưu lại chỗ này.

Y Thanh đi vào phòng bếp rửa chén.

Y Sung cùng sư mẫu thì ở phòng khách trò chuyện.

"Lão đầu tử, sao ta cảm thấy có chỗ nào không đúng, Y Thanh với Lục Dương sẽ không phải là..."

Lúc nói chuyện, sư mẫu còn nhìn thoáng qua hướng phòng bếp, xác định con gái vẫn còn rửa chén bên trong.

Y Sung nghĩ đến biểu hiện lúc nãy bưng thức ăn lên, lắc đầu, nói ra: "Sự tình của người trẻ tuổi, ta không hiểu, cũng kệ đi...."

"Cái lão già chết tiệt này, không phải ưng ý tên đệ tử này rồi đó chứ? Nhưng nếu hắn cùng Y Thanh yêu nhau, ngươi không nghĩ tới, Lục Dương có bạn gái rồi à."

Y Sung trừng mắt nhìn nàng: "Ta cũng không có nói như vậy, là chính bà tự nghĩ ra đấy, hơn nữa, bà không phải muốn tìm một đứa con rể sao?"

Sư mẫu cũng không quản nổi Y Sung, đành nói: "Đứa nhỏ Lục Dương này rất tốt, thông minh, hiểu chuyển, tuổi trẻ mà đã kiếm được rất nhiều tiền, mấu chốt nhất là tay nghề nấu ăn còn không tệ, nếu Y Thanh nhà chúng ta gặp được hắn đầu tiên thì tốt quá...."