"Ba, con đang bận, người gọi cho con làm gì vậy?"
Siêu ca tháo xuống tai nghe, cầm lấy điện thoại đặt ở bên tai.
"Mày ở đâu? Tranh thủ thời gian cút về nhà nhanh lên...."Trong điện thoại truyền đến tiếng ngào thét của Đinh Chí Quốc.
Siêu ca ý thức có điểm gì không đúng, hoi cha: "Cha, làm sao vậy?"
"Mày còn hỏi làm sao nữa à, nữ nhân người ta tìm đến cửa nhà chúng ta rồi, có phải mày lừa một nữ nhân tên Triệu Sảng đến Lục Thành? Bây giờ người ta chạy đến chặn cửa nhà chúng ta đây này."
Nghe nói như vậy, tay của Đinh Siêu khẽ run rẩy, điện thoại thiếu chút nữa rơi xuống mặt đất.
Nữ nhân kia.
Tìm đến nhà của hắn?
Trong lòng Đinh Siêu cũng không hoài nghi, nếu như là lừa dối, thì làm sao ba mình biết được tên nữ nhân đó.
Trong nháy mắt.
Siêu ca có một loại cảm xúc muốn tự tử.
"Ba, chuyện này người nghe con giải thích đã, con cũng bị lừa đấy, là thế này...." Siêu ca đứng dậy, đi đến trong phòng vệ sinh, hắn không dám giấu giếu, đem chuyện này từ đầu đến cuối nói lại một lần, sau đó nói: "Mẹ không phải một mực muốn con tìm bạn gái ở trường học sao? Con cũng không nghĩ tới lại gặp phải chuyện này, ba...."
"Vậy làm sao bây giờ? Hàng xóm cũng biết rồi, mặt mũi nhà cúng ta bị ngươi làm cho mất sạch hết!." Ngữ khí Đinh Chí Quốc thoáng bình thản hơn một tí.
Tuy rằng mất đi mặt mũi, nhưng may mắn con mình không làm điều gì sai trái, cũng không phải đói quá ăn tạp.
Đinh Siêu vội vàng nói: "Ba, người xem thế nào rồi đuổi nàng đi đi, con bây giờ không thể trở về được, phụ đạo viên vừa mới gọi điện thoại bảo con quay về trường, con bây giờ đang ở trên xe bus, ba, xin người bớt giận, chuyện này phải nhờ ba rồi."
"Cái thằng ranh con này..."
Sau khi cúp điện thoại.
Đinh Siêu vội vàng quay lại máy tính của mình, nhìn trận đấu đã kết thúc, hắn tắt máy, vội vàng tính tiền ra ngoài.
Nha hiện tại nhất định về không được rồi.
Đinh Siêu bây giờ căn bản không muốn gặp nữ nhân kia.
Hắn không dám nghĩ đến, khi về nhà sẽ bị hàng xóm chỉ trỏ thế nào.
Hiện tại nếu có quốc gia nào có kế hoạch tuyển tình nguyện viên lên sao hỏa, hắn nhất định sẽ là người báo danh đầu tiên, ở Địa Cầu này, đã không có chỗ cho hắn cắm rễ.
Từ quan nét đi ra ngoài, Đinh Siêu an vị lên xe bus quay về trường học.
Ngày gì vậy chứ !!!
Sớm biết như vậy.
Hắn còn về nhà làm gì?
Ài....
Nhìn bầu trời tối tăm mờ mịt bên ngoài, Siêu ca thở dài một hơi.
...
Trong trường học.
Lục Dương đang ở trong văn phòng công ty đùa giỡn với Từ Thi.
Từ Thi hôm nay mặc một cái áo khoác màu vàng nhạt, bên trong là một cái áo hoodie rộng thùng thình, tuy rằng ngồi đối diện Lục Dương trên bàn làm việc, nhưng theo hướng hắn nhìn tới, rõ ràng không biết nàng đang vẽ nhìn.
Trên bàn, Từ Thi đặt một đống màu vẽ cũng giấy trắng.
"Bạn học tiểu Từ?"
"Ừ."
Từ Thi ngẩng đầu, đôi mắt bảo thạch đen nháy lộ ra vài phần nghi hoặc.
Lục Dương nói ra: "Chúng ta không phải lần trước từng bàn, ngươi sẽ giúp ta học bổ túc tiếng Anh sao? Cũng sắp đến kì thi cấp 4 rồi, mà chúng ta một tiết cũng chưa học."
Nhắc đến chuyện học tiếng Anh, Từ Thi nghĩ đến những lời nói của Trần Thu Nguyệt lúc trước, Lục Dương nhất định muốn nhân cơ hội học tiếng Anh để khi dễ bản thân nàng.
"Gần đây ta bận quá."
Từ Thi ủy khuất nói.
"Thời gian giống như nước biển vậy, nặn nặn có thể nặn ra được."
Lục Dương vừa suy nghĩ vừa nhìn chằm chằm vào cổ áo Từ Thi.
Từ Thi có chút túng quẫn....
"Vậy cuối tuần được không, ta giúp ngươi học bổ túc, chúng ta đi thư viện học."
Lục Dương lắc đầu: "Không được, thư viện có quá nhiều người, tâm tĩnh không nổi, chúng ta phải học một chỗ không có ai."
"Thế đi chung cư Hoa Đình?"
Từ Thi hỏi.
"Có thể a."
"Chúng ta tới đó, nhất định sẽ bị Nguyệt Nguyệt tỷ biết rõ."
Từ Thi nhỏ giọng nói ra.
Lần trước thời điểm một mình nàng đi qua, đã bị Trần Thu Nguyệt bắt được.
"Không sợ, chúng ta nhanh một chút, sẽ không bị nàng phát hiện đâu...."
Từ Thi đỏ mặt.
"Ngươi tính khi dễ ta phải không."
Nàng cũng không ngốc, gần đây trầm mê trong vòng tròn manga, cũng có thể nghe hiểu được ý của Lục Dương.
"Ngươi ngốc vậy, ta không khi dễ ngươi, cũng sẽ có người khác tới khi dễ, không bằng để ta chiếm tiện nghi đi." Lục Dương thò tay ra, nhéo nhéo nơi mặt Từ Thi vài cái.
Cùng lúc đó.
Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên.
"Vào đi."
Lục Dương trở lại ghế ngồi, hướng phía ngoài cửa hô một tiếng.
Lữ Tiểu Vũ đi vào từ bên ngoài, nhìn thấy Từ Thi đỏ mặt, thần sắc nàng có chút cổ quái, nói ra:" Chủ tịch, ta có chút chuyện cần nói với ngươi."
"Ngồi xuống rồi nói."
Lục Dương đi pha một ấm trà.
Lữ Tiểu Vũ ngồi xuống ghế sô pha, nói ra: "Mấy ngày gần đây, khu video của chúng ta xuất hiện một vài vấn đề."
"Vấn đề gì?"
Lục Dương đặt hai chén trà xuống, hỏi.
Lữ Tiểu Vũ nói ra: "Có một số ngươi dùng lấy video trên nền tảng chúng ta rồi đăng lại."
"Đây không phải chuyện rất bình thường sao, vì hấp dẫn người xem, luôn có người đi đường ngang ngõ tắt." Cầm chén trà nhấp một hơi, Lục Dương bình tĩnh nói.
"Vẫy là do công ty chúng ta nhân thủ xét duyệt còn chưa đủ."
Lữ Tiểu Vũ thở dài.
Thiếu người.
Đây hiện tại là vấn đề lớn nhất của công ty.
"Trước tiên đem những tài khoản không tuân theo quy định ban lại, nếu như không nghiêm trọng thì cảnh báo, nếu như dạy mãi không sửa, thì giao cho cảnh sát xử lý đi, mặt khác, việc tuyển dụng không cần phải nóng nay, cần phải đợi văn phòng bên phía kia làm xong đã, chúng ta có thể lên diễn đàn Csite, tìm một số người làm CTV để xét duyệt."
"Được, cứ dựa theo lời ngươi nói mà làm."
Lữ Tiểu Vũ đứng dậy.
"Trà cũng pha rồi, ngươi không tính uống một hơi rồi đi?"
Lục Dương chỉ chỉ chén trà.
"Ta không thích uống trà, cà phê thì được."
Lữ Tiểu Vũ trả lời một câu, sau đó quay người rời đi khỏi văn phòng.
Nữ nhân này, thật đúng là kiêu ngạo.