Cà phê nào có ngon bằng trà chính tông của Thân Thành.
Lục Dương phẩm chút nước trà, mùi hương lưu lại trong miệng, mùi vị cũng rất không tồi.
Lại rót một chén đưa cho Từ Thi.
"Nếm thử lá trà quê của ta nè."
"A."
Từ Thi nhận lấy chén trà, uống một hơi.
"Nóng quá, nóng quá."
Mới uống một chút.
Từ Thi vội vàng đem chén để xuống ,há miệng thổi vù vù, đầu lưỡi còn thè ra ngoài, Lục Dương có chút câm lặng.
Đúng là ngốc mà.
Không tiếp tục quấy rầy Từ Thi vẽ tranh nữa, Lục Dương suy nghĩ sự tình Lữ Tiểu Vũ vừa nói, làm về nền tảng internet, tuy rằng kiếm được rất nhiều tiền, nhưng có nhiều thứ phải nên tránh đấy.
Giáo huấn ở tương lai nhiều vô kể, cũng không thể nào quên được.
Vì vậy hắn tình nguyện nặng tay với những người dùng vi phạm điều khoản, cũng không muốn có bất luận mạo hiểm gì.
Sáu giờ chiều.
Kéo Từ Thi tới nhà hàng Tây ăn một bữa, Lục Dương trở lại ký túc xá.
Làm người ta bất ngờ nhất chính là.
Đinh Siêu vậy mà đã trở về.
"Siêu ca, nhanh như vậy mà đã quay lại rồi sao?"
Lục Dương có chút kinh ngạc.
Đinh Siêu bảo hắn hỗ trợ xin phép nghỉ một tuần, vốn cho rằng Siêu ca sớm nhất trở lại cũng phải ngày kế cuối mới về, không nghĩ tới mới có ba ngày đã quay về trường học rồi.
"Đừng nói nữa, nói nữa thì càng chỉ thêm buồn rầu."
Đinh Siêu lắc đầu, có vài phần hiểu rõ hồng trần, hiểu thế nào là cuộc đời huyền ảo.
Lý Minh Bác từ ban công đi vào, nghe được hai người đối thoại, hắn nói ra: "Siêu ca nói, nữ nhân kia tim đến nhà hắn."
"Tìm đến tận nhà? Thiệt hay giả?"
Lục Dương cũng có chút chấn kinh rồi.
Người này quả thật hiếm thấy a.
Lục Dương vốn tưởng rằng mình có kiến thức rộng rãi, nhưng hóa ra hắn xuyên thường người trong thiên hạ rồi, nữ nhân tên Triệu Sảng kia, lấy trình độ da mặt dày, có thể lưu danh vào kỉ lục Guinness.
Đinh Siêu bất lực nói ra: "Cái này còn cần giả bộ làm gì, ta hiện tại cũng chẳng muốn sống nữa, ông trời ơi, nếu như ta có tội, xin hãy lấy sét mà đánh ta, đừng khiến ta gặp phải chuyện này nữa."
"Mà giải quyết xong chưa?"
Lục Dương hỏi.
Đinh Siêu nói ra: "Coi như là giải quyết xong, nàng lừa cha ta ba nghìn tệ, sau đó bản thân rời đi..."
"Khá lắm, ba nghìn tệ, bằng một tháng lương của đại đa số nhân công lao động rồi." Lục Dương lắc đầu, hóa ra không biết xấu hổ thật sự có thể kiếm tiền, khó trách về sau xã hội nhiều người không biết xấu hổ xuất hiện như vậy.
Nữ nhân Triệu Sang kia, từ Quảng Châu tới Lục Dương trả mất đồng nào, còn kiếm hời được ba ngìn...Quả thực vô cùng thoải mái, chỉ là Siêu ca bị giáo huấn một bài, coi như tiền mất tật mang.
"Lục ca, tiền của ngươi tạm thời ta không trả nổi ,cha ta nói, ba nghìn tệ này, chính là tiền sinh hoạt ba tháng của ta, kế tử bây giờ cho đến kì nghỉ đông, hắn sẽ không đưa tiền nữa, bảo ta tự mình nghĩ biện pháp đi...."
Lục Dương lắc đầu: "Tiền là chuyện nhỏ, mấy trăm tệ mà thôi, coi như ta giúp ngươi học một bài học, bất quá, mấy tháng tiếp theo, ngươi tính thế nào?"
Đinh Siêu thở dài: "Ài, chuyện mấy tháng sau chưa cần tình vội, trước mắt cứ tính làm sao qua được tháng này đi, ta vốn tưởng về nhà có thể thêm tiền, nên tiền tháng này toàn bộ nạp vào quán nét, hiện tại chỉ còn mười lăm tệ, Lục ca, có biện pháp nào dùng mười lăm tệ kiên trì qua mười ngày không?"
"Cái này...ta chưa thử qua bao giờ."
Lục Dương cười nói.
Thời điểm kiếp trước hắn nghèo nhất, tốt xấu gì cũng có bàn thầu dưa muối vượt qua, buổi tối còn có thể ăn chút đồ ăn mặn, nhưng một ngày một tệ rưỡi, quả thật hắn chưa từng thử qua.
"Ngươi nói xem, ta đi bán trinh mông được không?" Đinh Siêu hỏi.
Lục Dương liếc mắt nhìn hắn.
"Vậy ngươi có lẽ chết nhanh hơn đấy."
Đinh Siêu nghe được ý tứ của Lục dương, hắn đem bờ mông nhô ra với Lục Dương, mắng lại: "Lục ca, lần đầu tiên của ta bán cho ngươi."
Lục Dương ở phía trên đạp một cước: "CÚT!."
Cửa đẩy ra.
Lưu Lỗi từ bên ngoài đi vào.
Nhìn bờ mông Đinh Siêu in hình dấu chân, hắn nói ra: "Các ngươi đang làm gì vậy."
Lục Dương cười nói: "Đang suy nghĩ làm cách nào để dùng 15 tệ sống qua mười ngày, Siêu ca nói bán bờ mông, Lôi ca, hai người các ngươi có quan hệ tốt, nên suy nghĩ xem có nêu chiếu cố đến chuyện làm ăn của hắn không kìa."
"Cút. Siêu ca thì coi nhủ bỏ, nếu đổi lại ngươi thì được."
"FK, một đám GAY."
Lục Dương mắng một câu.
Lưu Lỗi là con hàng khó chịu, vậy mà lại có ý tưởng với hắn, xem ra về sau lúc tắm không được nhặt xà phòng mới được.
Nhìn phòng ngủ nhao nhao như vậy, Lý Minh Bác cũng không thể chuồn ra ngoài nói chuyện với Thẩm Yến, hắn đi đến, nói ra: "Siêu ca, nếu không thì như vậy đi, buổi tối ngươi đến Tây Môn giúp ta bán quần áo, ba bốn tiếng là được, một ngày ta trả ngươi sáu mươi, thế nào?"
Lý Minh Bác quả thật muốn giúp đỡ Đinh Siêu.
Cái quần hàng kia của hắn, một ngày cũng chỉ lời được hai trăm mà thôi.
Huống chi, bên đó cũng không thiếu người.
"Được rồi, được rồi." Đinh Siêu khoát tay áo: "Cái quản nhỏ kia của ngươi, ngươi cùng Thẩm Yên đều ở bên đó rồi, ta qua đó làm gì, hảo ý của ngươi ta hiểu, chỉ cần thời điểm ta gần chết đói, ngươi có thể mang cho ta một phần cơm rang là được rồi."
Siêu ca tuy da mặt dày, nhưng cũng không phải loại người chiếm tiện nghi bạn cùng phòng mình, thời điểm năm nhất, mỗi tháng hắn đều vay tiền, nhưng khi có tiền đều trả luôn.
Lưu Lỗi từ ngăn kéo lấy ra túi tiền, đếm, nói ra: "Ta cũng không có nhiều, chỉ có thể cho ngươi mấy trăm thôi, chờ ngươi có tiền trả ta cũng được."
Đinh Siêu lẩm bẩm nói: "Đợi ta có tiền, cũng phải học kỳ sau mới được."
Nhìn hai người bạn cùng phòng của mình nghĩ biện pháp, Lục Dương khoát tay áo nói ra: "Các ngươi không cần phải quan tâm đến hắn, hay để Siêu ca tự làm tự ăn đi, bên cạnh ta có một công việc kiêm trước, ở phòng ngủ cũng có thể làm, một ngày một trăm rưỡi, trước để Siêu ca làm một đoạn thời gian đi."
"Công việc gì? Phòng ngủ cũng làm được?"
Khuôn mặt Đinh Siêu liền nở nụ cười.
"Làm CTV xét duyệt video, vốn người ta tìm ta, nhưng ta không có thời gian, nên dành lại cho ngươi....Siêu ca, ta đối với ngươi đã hết nòng rồi."
"Cảm ơn ba."
Lục Dương bây giờ là người cho hắn áo cơm gạo tiền, nên kêu một tiếng ba cũng không sao cả, Siêu ca rất bình tĩnh nói ra.