Lâm Thanh Nhã đem ngón trỏ đặt ở trên bờ môi, làm một tư thế xuỵt.
Quan Kiến Quốc lập tức hiểu ý, nhấn nghe điện thoại, hơn nữa còn mở loa ngoài ra.
"Cha, tan sở chưa?"
Thanh âm tuy rằng không lớn, nhưng Lâm Thanh Nhã vẫn có thể nghe thấy.
"Quan Quan, cha vừa mới tan làm, con gọi điện làm gì vậy, tiền sinh hoạt không đủ sao?"
Quan Kiến Quốc cười ha hả mà nói.
Quan Nguyệt nói: "Tiền sinh hoạt của con vẫn còn nhiều, đủ rồi, con gọi điện để nói cho cha biết, tháng sau con sẽ xin phép nhà trường để về nhà một chuyến."
"Xin nghỉ về nhà làm gì?"
Quan Kiến Quốc nhìn thoáng qua lão bà.
Lâm Thanh Nhã thì nhíu lông mày lại.
Con gái học đại học, chương trình học vẫn tương đối nhiều, đột nhiên xin phép trở về nhà, điều này làm nàng bất ngờ không thôi.
Quan Nguyệt nói: "Một người bạn học cấp ba của con sắp kết hôn, còn cùng Lục Dương cùng nhau trở về tham gia, nên xin nghỉ hai ngày, tham gia xong hôn lễ thì trở lại trường, với lại chuyện này ba khoan hãy nói với mẹ đã."
Lâm Thanh Nhã trừng mắt nhìn Quan Kiến Quốc.
"Đều là do ngươi dạy hư đấy."
Lâm Thanh Nhã nhỏ giọng nói.
"Ai vậy a, sao con lại nghe thấy giọng nói này giống như của mẹ nhỉ?"
Trong điện thoại, Quan Nguyệt có chút khẩn trương hỏi.
"Không phải ,không phải, là đồng nghiệp của ba, ở phòng ba có một dì a."
Quan Kiến Quốc bấc đắc dĩ nhìn thoáng qua lão bà.
Lâm Thanh Nhã vì muốn biết được thêm nhiều tin tức, nàng trừng mắt nhìn lão công của mình, nhưng cũng không nói gì nữa.
"n."
Quan Nguyệt liền yên tâm.
"Cha, cũng không có chuyện gì nữa, con đang ở căn tin nhà trường, phải ăn cơm đã, cứ thế đi."
"Chờ một chút, Quan Quan....Ba cũng có vấn đề muốn hỏi con." Quan Kiến Quốc liền vội vàng hỏi.
"Gì vậy ạ."
"Quan Quan, ba muốn hỏi một chút, bạn học của con không học đại học sao? Sao lại kết hôn sớm vậy?"
"Không biết, hắn cũng lên đại học rồi, cũng năm hai, nhưng con cũng không biết vì sao lại kết hôn sớm như vậy, nhưng tháng sau kết hôn rồi...Dù sao ba cũng không cần phải nói cho mẹ biết, chờ con trở lại rồi, nàng cũng không thể đuổi đi được."
Lão Quan ho khan vài tiếng.
Rất muốn nhắc nhở con gái một chút, mẹ ngươi còn ở ngay bên cạnh nè.
Nhưng dưới áp lực của Lâm Thanh Nhã, hắn cũng không dám mở miệng ra nói, nhìn tài liệu ở trên bàn, hỏi :" Quan Quan, còn cùng Lục Dương có chuyện gì gạt chung ta hay không?"
"A, không có a."
"Thật sự không có ?"
Hắn muốn biết, con gái cuối cùng có biết chuyện Lục Dương không.
"Có một chút chút."
Giọng nói Quan Nguyệt trở nên yếu dần đi rất nhiều.
Lão Quan rất hiểu rõ tính cách của con gái mình, trong lòng chắc chắn, con gái của mình có chuyện gì đó còn giấu giếm.
Hỏi: "Chút chút là chuyện gì?"
"Lục Dương mua cho con một cái biệt thự."
Quan Nguyệt nhỏ giọng nói ra.
"Biệt thự?"
Quan Kiến Quốc sửng sốt.
Chuyện hắn muốn hỏi không phải chuyện này.
Lâm Thanh Nhã cũng rất kinh ngạc, không nghĩ tới vậy mà Lục Dương lại mua biệt thự, nhưng mà lúc này vẫn còn đang đi học, hắn mua biệt thự, để làm gì vậy?
Sau khi biết rõ thân gia của Lục Dương, Lâm Thanh Nhã cũng không hề bất ngờ chuyện mua biệt thự, thân gia có năm tỷ, hơn nữa chỉ sợ còn nhiều hơn chứ không ít, đừng nói là biệt thự ở Lục Thành, coi như là Tứ Hợp Viện ở Bắc Kinh, Lục Dương cũng có thể mua nổi.
Quan Nguyệt tiếp tục nói: "Đúng vậy a, cha, hắn mua một căn biệt thự ở tại cư xá nằm cạnh trường học của con, biệt thự rất to, dùng hơn ba triệu bảy để mua, hơn nữa Lục Dương chỉ viết mỗi tên con, hắn nói là cho con, biệt thự lúc này đang được trang trí lại, lầu sau thời điểm ba tới Lục Thành, con sẽ dẫn đi nhìn xem..."
"Ừ, ừ."
Quan Kiến Quốc nhẹ gật đầu.
Tuy rằng chuyện này hơi làm cho hắn bất ngờ, nhưng cũng không phải sự tình hắn muốn biết.
Quan Kiến Quốc lại hỏi: "Còn có chuyện nào không?"
"Không có, lần này thật sự hết rồi."
"Ừ, tốt lắm, nếu con mà thiếu tiền sinh hoạt, thì nói cho ba biết, ba gửi qua, nhà chúng ta không thiếu tiền, hơn nữa tiền cũng là tiền của Lục Dương, biết không?"
Quan Kiến Quốc thở dài.
"Đã biết, con cúp đây, đồ ăn cũng sắp nguội rồi."
"Được."
Cúp điện thoại.
Quan Kiến Quốc vốn định đang đứng dậy rồi lại ngồi xuống.
"Đều là do anh chiều hư đấy."
Lâm Thanh Nhã hừ một tiếng.
"Lão bà, cái này không thể trách anh được, con gái chúng ta dù sao vẫn rất nghe lời, ta sủng nàng một chút không được sao? Hơn nữa, lần này tham dự hôn lễ bạn học, cũng là theo tình theo lý, xin nghỉ phép một hai buổi cũng không sao."
Quan Kiến Quốc giải thích.
Lâm Thanh Nhã căn bản không phải tức giận vì chuyện này, nàng mất hứng là bởi vì con gái hiện tại không nói chuyện cùng mình nữa, xin phép về nhà, cũng không thèm nói cho nàng biết.
Nói với lão Quan, sao lại không thể nói với nàng, bản thân nàng thật sự không giảng đạo lý vậy sao?"
"Em không giảng đạo lý lắm à?"
Lâm Thanh Nhã hỏi.
Trong lòng Quan Kiến Quốc rất nói đúng vậy, nhưng vẫn phải cố gắng lắc đầu: "Vợ của anh khéo hiểu lòng người, thông minh hơn người, làm sao lại không giảng đạo lý, Quan Quan còn nhỏ, lơn lên nó sẽ hiểu thôi."
Nghe xong, sắc mặt Lâm Thanh Nhã hơi tốt lên một chút.
Thừa cơ hội này, Quan Kiến Quốc vội vàng liền thay đổi chủ đề.
"Không nghĩ tới bạn học Quan Quan lại kết hôn, còn chưa đến tuổi pháp luật quy định nữa."
Lâm Thanh Nhã hừ một tiếng: "Mấy địa phương lạc hậu đều là như vậy đấy, không tới tuổi thì không kiến được giấy chứng nhận, sớm như vậy mà đã kết hôn, hơn nữa còn đang học đại học, thì nếu không có gì bất ngờ, đoán chừng là mang thai."
"Hài tử bây giờ cũng thật là..."
Trong giọng nói Quan Kiến Quốc, tràn đầy nỗi lo lắng.
Lâm Thanh Nhã hỏi: "Vừa rồi sao anh không hỏi Quan Quan số của Lục Dương luôn, chắc anh cũng chưa có số của hắn đâu nhỉ."
"Tính hỏi rồi, nhưng không phải Quan Quan nói bọn nó tháng sau sẽ về đây sao, hơn nữa công việc cũng không cần khẩn cấp như vậy, có một số việc ở trong điện thoại nói không rõ ràng, vẫn nên nói chuyện thẳng mặt thì tốt hơn, chàng thanh niên này, anh phát hiện mình nhìn không thấy, lần này phải hảo hảo trò chuyện với hắn một chút..."Trong lòng Quan Kiến Quốc đã sớm quyết định biện pháp này.
Lâm Thanh Nhã nhẹ gật đầu: "Được, vậy tháng sau bảo hắn dành chút thời gian đến nhà chúng ta một chuyến, đến lúc đó anh cũng xin phép nghỉ, sau đó cùng một chỗ hảo hảo tâm sự. Nếu như hắn thật tâm đối đãi với Quan Quan, em liền mặc kệ, nhưng nếu như phát hiện hắn lừa gạt con gái chúng ta, coi như thân gia có một trăm tỷ, em cũng không đồng ý đem con gái gả cho hắn."
"Chính là ý này."
Quan Kiến Quốc cũng gật đầu.
"Tính tiền đi, em vào làm."
Lâm Thanh Nhã nhìn thoáng qua lão công, đứng dậy hướng phía bệnh viện đi đến.
Quan Kiến Quốc hô một tiếng lão bản, mở ví tiền ra trả.
----