Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 610: Chịu Nhiều Áp Lực (2)




"Lão Quan, con gái nhà ngươi năm nay lên năm hai phải không?"

"Ừ, vừa mới lên năm 2."

"Vậy cũng không còn mấy năm nữa, đến lúc đó nhớ gọi ta đến uống rượu mừng, ta rất lâu rồi chưa nhìn thấy Quan nha đầu của nhà ngươi."

"Được, khẳng định lúc đó ngươi chạy không thoát đâu."

Quan Kiến Quốc đáp lại.

Sau khi đồng sự rời đi, Quan Kiến Quốc lại cầm tư liệu lên nhìn, phần tài liệu này đã bị hắn nhìn không biết bao nhiêu lần, mỗi một lần xem, đều không có cảm giác chân thực, nếu như không phải đã được điều tra kỹ càng, nếu như không phải được đóng dấu đỏ, hắn thật sự khó có thể tin nổi.

Nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường.

Đã đến giờ tan sở.

Quan Kiến Quốc cầm lấy điện thoại, gọi một cuộc: "Lão bà, tan làm chưa? Anh có một chuyện trọng yếu muốn nói với em."

"Được, đợi lát nữa gặp anh bên kia."

Cúp điện thoại, Quan Kiến Quốc đem tài liệu Lục Dương in ra một phần, sau đó mang ra khỏi phòng.

Hai mươi phút sau.

Đối diện bệnh viện nhân dân huyện, bên trong một nhà hàng nhỏ.

"Bác sĩ Lâm, đồ ăn ngươi gọi."

Bà chủ vô cùng khách khí dọn món ăn lên, nhà hàng này mở đối diện bệnh viện, nên nhưng lãnh đạo cùng bác sĩ nổi danh trên cơ bản nàng đều biết.

"Làm phiền bà chủ rồi."

Lâm Thanh Nhã nhẹ gật đầu, khách khí một câu, chờ bà chủ đặt món ăn xong rời đi, Lâm Thanh Nhã mới nhìn lão công ngồi đối diện đang không tập trung, nói ra: "Lão Quan, chuyện gì mà vội vội vàng vàng tìm em vậy."

"Anh không biết nên nói thế nào, thôi tốt nhất em vẫn tự xem đi."

Quan Kiến Quốc mở ra cặp công văn, lấy tài liệu mới in ra đưa cho lão bà mình.

Hắn cũng không tự mình giải thích.

Bởi vì hắn biết rõ, nếu như tự mình nói, lão bà chắc chắn không tin tưởng.

Lâm Thanh Nhã hoài nghi nhìn tư liệu.

Nàng cũng muốn biết đến cùng là tư liệu gì, mà làm cho lão công nhà mình bình thường gặp chuyện bình tĩnh, lại đột nhiên hoang mang rối loạn như vậy, bộ dạng còn mất bình tĩnh, nhìn giống như chịu phải đả kích.

Nhìn mấy hàng chữ, trong mắt Lâm Thanh Nhã hiện lên thần sắc kinh ngạc, sau khi xem xong, vẻ mặt nàng bất định, nói ra: "Quan Kiến Quốc, anh không phải bị người ta lừa rồi chứ, cái này làm sao có thể? Ta không tin!."

"Anh cũng không tin, nhưng đây là sự thật."

Quan Kiến Quốc hết sức nghiêm túc nói.

"Trong huyện phải dùng nhiều tinh lực lắm mới điều tra ra được, tổng cộng có hai mươi người, giá trị tài sản chục triệu trở lên, đây chỉ là một phần trong đó, hắn bài danh thứ hai về tải sản, nhưng niên kỷ lại bài danh thứ nhất, những người khác nhỏ nhất cũng phải ba mươi chín tuổi, còn người đứng đầu kia, cũng hơn sáu mươi tuổi rồi."

Tất cả mọi tư liệu, Quan Kiến Quốc hầu như đều đọc đến thuộc lòng, vì vậy nhớ rất kỹ.

"Bởi vì chuyện này hết sức khó tin, nên lão Đàm còn tự mình đi Lục Thành một chuyến, đến sở công thương thành ủy điều tra một phen, vì vậy tin tức này tuyệt đối không có gì sai sót."

Lâm Thanh Nhã thật sự khó có thể tin nổi, tuy rằng đô ăn đã dọn lên trên bàn, nhưng hai người vẫn chưa hề đụng qua.

Quan Kiến Quốc nói ra: "Anh hiện tại cũng không biết nói thế nào, lúc trước Quan Quan đã từng nói qua, Lục Dương viết sách xuất bản, buôn bán lơi hơn một triệu, ta đã cảm thấy rất dọa người rồi, nhưng không nghĩ tới đó chỉ là một góc của ngọn núi băng, ta thật không nghĩ tới, vậy mà hắn lại có nhiều tiền đến như vậy!."

"Có tiền thôi mà, anh cũng không phải lo lắng như vậy." Lâm Thanh Nhã đè nén khiếp sợ trong lòng của mình xuống, tiếp tục nói: "Chỉ cần tiền của hắn đến từ chính, không có làm gì vi phạm pháp luật, thì không cần nói đến, mà tính ra con gái chúng ta cũng thật tinh mắt...."

"Không biết Quan Quan có biết chuyện này không."

Lão Quan nói ra.

Lâm Thanh Nhã nói: "Quan Quan có lẽ biết không nhiều lắm, nếu không, nhất định sẽ nói tất cả với chúng ta, cũng sẽ không chỉ nói một chuyện xuất bản sách."

Nói xong, Lâm Thanh Nhã nhìn Quan Kiến Quốc: "Sao anh lại không nói gì, đang suy nghĩ gì vậy."

Quan Kiến Quốc cười khổ một tiếng, nói ra: "Trong huyện giao nhiệm vụ thu hút đầu tư cho anh, anh hiện tại không biết làm như thế nào, Lục Dương là bạn trai của Quan Nguyệt, nếu tính ra, anh lại là trưởng bối của hắn, bảo anh đi tìm vãn bối đòi tiền, thật sự khó có thể mở miệng nói được."

"Trợ giúp quê quán thoát nghèo cũng không phải chỉ có cách tiêu tiền." Lâm Thanh Nhã lắc đầu: "Em vừa rồi nhìn xem, phía dưới mấy công ty Lục Dương, có một sàn thương mại điện tử, lần trước không phải anh nói, huyện chúng đến mùa thu hoạch hạt dẻ, nguồn tiêu thụ khó tìm sao? Có thể nói với hắn chuyện này, nếu như hắn ra mặt giúp đỡ tìm nguồn tiêu thụ, giải quyết xong vấn đề của người dân, cũng là vì quê hương phát triển rồi. Còn có những thứ khác, em cũng không hiểu biết nhiều, anh cũng có thể nói chuyện với hắn."

Lâm Thanh Nhã không hổ là bác sĩ, trải qua không ít lần phẫu thuật, nên so với Quan Kiến Quốc thì tỉnh táo hơn.

"n, lão bà, em noi rất đúng, nếu như nói mấy cái này thôi, có lẽ vấn đề không lớn." Quan Kiến Quốc cười cười, áp lực trên thân cũng ít đi một chút.

"Cho người ta cá không bằng dạy người bắt cá." Lâm Thanh Nhã cầm lấy chiếc đũa, gắp một mảnh ngó sen, nhưng cũng không vội ăn, tiếp tục nói: "Để muốn huyện ta thoát nghèo, chỉ bằng cách trả lương thôi cũng không được, đây chẳng qua là trị phần ngọn không phải trị phần gốc, vẫn phải có sản nghiệp phát triển, hấp dẫn người trẻ tuổi lưu lại...Anh nhìn ngoài đường bây giờ đi, ngoài trừ mấy ngày năm mới, thì có bao nhiêu người trẻ tuổi khoản 20 đến 30 đâu."

Lâm Thanh Nhã nhìn phía ngoài đường.

"Cũng không phải chĩ mỗi huyện Thanh Sơn chúng ta như vậy, cả nước có rất nhiều thành thị nội địa, rất nhiều thị trấn cũng đồng dạng có vấn đề này, cũng không có biện pháp giải quyết....Huyện Thanh Sơn chúng ta có sản nghiệp gì? Ngoài xưởng sản xuất quần áo Hằng Nguyên ra, thì những xí nghiệp khác một là gây ô nhiêm cao, hai là xí nghiệp nhỏ, có không ít công ty, đến ngay cả tiền lương trả cho nhân viên cũng không thể đảm bảo, thanh niên sao có thể lưu lại đây được."

Quan Kiến Quốc cười khổ một tiếng.

"Chuyện này cũng khó giải quyết lắm, lão Đàm cũng vì chuyện này mà trắng toát cả đầu."

Hai người vưa ăn, vừa nói đến vấn đề phát triển quê hương.

Sau khi nói chuyện với Lâm Thanh Nhã, tâm tình của Quan Kiến Quốc cũng dần dần khá hơn.

Ài, không có cách nào khác, ai bảo con rể nhà mình quá ưu tú, làm cho cha vợ chịu nhiều áp lực.

Ăn xong, Quan Kiến Quốc chuẩn bị đứng dậy tính tiền.

Vừa mới đứng dậy, điện thoại đặt ở trên bàn vang lên, hắn vội vàng cầm lên, nói ra: "Là điện thoại của con gái..."