Huyện Thanh Sơn.
Trong văn phòng huyện ủy.
Quan Kiến Quốc nhìn tài liệu ở trên tay mình ,ông vừa khiếp sợ, cũng vừa rất lo lắng...
Trên tay ông đang cầm danh sách các xí nghiệp ưu tú cùng cá nhân nổi bật ở huyện Thanh Sơn, số liệu từ trong huyện điều tra ra được, ở huyện Thanh Sơn, tính cả ở trong huyện cùng ngoài huyện, thì có khoản hai mươi người có giá trị tài sản vượt quá chục triệu.
Những người này đều là doanh nhân thành đạt đi ra từ Huyện.
Tuy rằng nhiều năm chưa có trở về quê, nhưng quê quán vẫn chưa hề thay đổi.
Gần đây huyện ủy có ban hành một nhiệm vụ, chính là liên hệ những người này, bất kể là chiêu thương hay đầu tư cũng tốt, hoặc giúp huyện phát triển thêm..., dùng cách nào cũng được, chỉ cần có thể lôi kéo bọn họ bỏ ra chút sức giúp quê hương phát triển là thành công
Đây là một nhiệm vụ vô cùng phiền toái.
Người bình thường cũng không muốn nhận lấy.
Quan Kiến Quốc là ủy ban chủ nhiệm huyện, trước mắt chưa có công tác cụ thể, nên chuyện này liên rơi vào trên người của hắn.
Nếu chỉ là nhiệm vụ này thôi.
Quan Kiến Quốc cũng không hề lo lắng như vậy, loại chuyện này dù sao cũng không phải lần đầu tiên hắn làm, tuy rằng hơi phiền toái, nhưng mỗi lần cũng có thể lấy được đôi chút hiệu quả, ít nhất mấy người này vẫn còn cảm giác quê quán, hoặc nhiều ít cũng nể mặt mũi huyện ủy.
Chuyện làm hắn sâu lo chính là người đứng thứ hai sách này.
Quan Kiến Quốc cúi đầu nhìn tư liệu của một người.
Lục Dương, mười chín tuổi, hiện tại sinh sống ở Lục Thành, sinh viên năm 2 Đại Học Khoa Học Kỹ Thuật Hà Đông, chủ tịch công ty truyền thông Sơn Hải Văn Hóa, đại diện pháp nhân công ty trách nhiệm hữu hạn mậu dịch Sơn Hải, đại diện pháp nhân công ty trách nhiệm hữu hạn Khoa Học Kỹ Thuật Sơn Hải.
Thời điểm nhìn thấy danh sách này, Quan Kiến Quốc rất khó liên tưởng đến đứa con rể lần trước uống rượu cùng mình, nhưng tất cả tin tức đều không biết nói dối, đều chỉ đến cái tên Lục Dương này chính là đứa con rể kia.
Cũng là bạn trai của con gái mình, Quan Nguyệt.
Vốn lúc đầu Quan Kiến Quốc còn lo lắng Lục Dương có phải bị người khác lừa hay không, mới cõng nhiều đại diện pháp nhân của công ty như vậy, nhưng nhìn kỹ càng điều tra báo cáo, hắn mới biết được, mình nghĩ quá nhiều rồi.
Ba công ty này, Lục Dương đều tự mình sáng lập, hơn nữa còn là đại cổ đông của ba công ty, trừ công ty thứ nhất còn có một người trẻ tuổi gọi là Lữ Tiểu Vũ, nhưng cổ phần cũng không đến nổi 10%.
Hơn nữa.
Ba công ty này, đều vận hàng rất bình thường, lợi nhuận vô cùng khả quan, đặc biệt là sản phẩm của công ty bọn họ, CCilicili, cùng sàn thương mại điện tử, chiếm không ít ảnh hưởng trên Internet.
Trên tư liệu cho thấy đánh giá giá trị hiện tại của công ty khoản 5 tỷ.
Đủ mười chữ số.
Tư liệu đánh giá này cũng không phải chính xác trăm phần trăm, chủ yếu là cân nhắc đến đối phương trợ giúp quê hương phát triển, vì vậy đánh giá trên tư liệu đều chỉ đoán chừng thấp hơn một tí, như vậy thời điểm nói ra yêu cầu, cũng có thể cân nhắc theo tình huống thực tế, để cho đối phương giúp sức một ít.
5 tỷ a!
Quan Kiến Quốc không thể nào nghĩ ra.
Bạn trai của con gái mình, hóa ra lại là chủ tịch của ba công ty, đại diện pháp nhân, hơn nữa còn là đại lão bản có thân gia 5 tỷ, mấu chốt là tuổi của hắn, cũng mới chỉ mười chín thôi!
Quan Kiến Quốc vô cùng khó có thể tưởng tượng nổi.
Hắn thậm chí còn hoài nghi mình còn đang nằm mơ.
"Lão Quan, sao vậy? Vừa rồi họp bộ dạng của ngươi cũng không tập trung lắm a."
Đồng sự ở một bên cười nói.
"Không có gì, chỉ đang suy nghĩ một chút thôi."
Quan Kiến Quốc đặt tư liệu xuống, cầm lấy chén nước trên bàn, thưởng thức một hơi.
Đồng sự cúi đầu nhìn thoáng qua tư liệu trên bàn, cũng cảm thán một câu: "Nếu như không phải vừa rồi họp mặt lão Đàm nói chuyện này, ta cũng không biết ở huyện Thanh Sơn chúng ta, có một nhân vật trẻ tuổi lợi hại như vậy, thân gia năm tỷ a....Quả thật là rất lợi hại."
"Đúng vậy, rất rất lợi hại."
Quan Kiến Quốc cũng nhẹ gật đầu, những lời này hắn cũng không cách nào phả bác, khoan hãy nhắc đến 5 tỷ, một sinh viên mười chín tuổi, có thể trèo lái một công ty phát triển, cũng đã đủ ghê gớm rồi, vượt xa lũ bạn cùng trang lứa.
Năm tỷ, nói là người giàu nhất ở huyện Thanh Sơn cũng không phải.
Tuy rằng cũng có một vài người vượt quá con số này, nhưng những người kia, vài thập niên rồi đều chưa bao giờ trở về quê, cũng chẳng giúp sức gì đến sự phát triển của quê hương.
Đồng sự cười cười: "Lão Quan, có phải hối hận rồi phải không, Quan nha đầu nhà ngươi lớn lên xinh đẹp như vậy, đáng tiếc là đã sớm có bạn trai, nếu chưa có, thử giới thiệu cho người trẻ tuổi tên Lục Dương này, nhất định sẽ hưởng phúc cả đời, ta cũng nghe vài người nói, trong huyện chúng ta, cũng có một vài vị đại tỷ khi biết tin thì đã bắt đầu hành động, cả đám đều hỏi thăm nhà đối phương ở đâu, thậm chí nghĩ đến chuyện đem nữ nhi nhà mình giới thiệu cho người ta làm quen, chậc chậc, cái này so với trạng nguyên thời cổ đại thì còn được hoan nghênh hơn, đáng tiếc a, trong nhà của ta cũng chỉ có con trai, nên không có phúc khí này rồi."
Nghe được mấy lời nói này.
Quan Kiến Quốc càng thêm sầu lo.
Trong huyện những đại tỷ bát quái kia quả thực có năng lực, tin tức nào cũng có thể nghe được, hắn còn được tận mắt chứng kiến đấy, lúc trước nữ nhi nhà mình cùng chuyện kia, chỉ cần vài ngày liền chuyền khắp cơ quan huyện ủy, cái này không thể không nhờ công lao của các nàng.
So với tuổi trẻ thân gia mấy tỷ, Quan Kiến Quốc tình nguyện muốn Lục Dương chỉ là một người bình thường, hơi lợi hại chút là được, như vậy cũng có thể cùng con gái nhà mình yên yên ổn ổn sống đến già.
Tuổi còn trẻ có nhiều tiền như vậy.
Thì quanh người có bao nhiêu dụ hoặc.
Lục Dương có thế chống đỡ được sao?
Đợi một thời gian nữa, hắn có thể cùng con gái mình một chỗ, cuối cùng kết hôn?
Quan Kiến Quốc hiện tại cũng không xác định, cũng không dám suy nghĩ....