Nghe vậy, Lục Dương liền cảm thấy vui mừng không thôi, đúng là niềm vui ngoài ý muốn mà, nếu như có Tống Lão Hổ trợ giúp, có thể ước thúc người khác càng thêm dễ dàng, công ty về phương diện bao an không cần phải lo lắng rồi, thậm trí ở cư xá về sau, có thể trực tiếp điều bọn họ đi qua.
"Đội trưởng, hào khí, mà đội trưởng không cần cùng chị dâu thương lượng qua một chút sao?"
Trương Bân trêu ghẹo mà nói.
Tống Lão Hổ khinh thường hừ một tiếng: "Quyết định của ta, có lúc nào cần phải thương lượng với nàng?"
"Lão ca, Trâu."
Lục Dương tán thưởng một câu.
Địa vị nhà này, nhà cao hơn nóc đấy.
Mà Trương Bân ở một bên thì lộ ra thần sắc quái dị, lão ca cứ nổ nữa đi....
Người đã tìm xong rồi, Lục Dương cũng không lằng nhằng, nói thẳng: "Lão ca, Trương Bân, đi hôm nay luôn, ta mang hai người đến cao ốc bên kia nhìn xem, cho hai người nhận thức được địa phương làm việc tương lai, cũng càng thêm yên tâm. Qua mấy ngày nữa, có người khác đến, ta cũng khỏi cần giải thích, để hai người tự dẫn qua, lúc nào đến đông đủ rồi thi nói ta một tiếng, ta bảo bộ phận nhân đi qua, ký hợp đồng lao động với các ngươi."
"Ta không có ý kiến."
Trương Bân tỏ ra rất chờ mong, hắn cũng muốn biết, chỗ làm việc tương lai của mình như nào?
Tống Lão Hổ nói ra: "Để ta đi gọi điện thoại đã."
Nói xong.
Hắn từ ngăn kéo lấy ra một chiếc điện thoại di động, đi ra ngoài cửa, gọi một cú điện thoại.
"Lão bà, chỗ ta có việc bận, phải ra ngoài một chút, nếu em đang rảnh, qua giúp anh nhìn cái siêu thị với."
"TỐNG LÃO HỔ, ngươi có phải lại đi đánh bài hay không hả?"
Trong điện thoại, giọng nói nữ nhân mười phần dũng mãnh.
"Không phải, không phải, lão bà, ta không phải đã thề rồi sao? Về sau không đánh bài nữ, lần này có việc bận thiệt."
"Hừ, ngươi đang lấy cớ chứ gì, nhất định là đang lấy cớ, đừng tưởng ta không biết."
"Thật mà, ở điện thoại nói không rõ ràng, đợi đi về ta nói sau."
Nhìn Lục Dương cùng Trương Bân sắp đi ra.
Tống Lão Hổ đẩy nhanh lời nói: "Ta trước đem siêu thị khóa lại, ngươi có rảnh thì chạy tới đây, nếu không rảnh thì đừng quản, ta rất nhanh sẽ về..."
Nói xong, cúp điện thoại.
Sắc mặt Tống Lão Hổ vẫn như thường, bình tĩnh nói: "Ta đã nói mụ đàn bà kia qua đây xem siêu thị rồi, chúng ta đi thôi."
Nói xong, Tống Lão Hổ đẩy cánh cửa xếp kéo xuống dưới.
Khóa chặt cửa, ba người cùng một chỗ hướng Miêu Thôn đi ra ngoài, Lục Dương để xe ở ngoài đó.
Bọn họ chưa đi quá lâu.
Một nữ nhân tóc ngắn đã đi tới.
Nhìn cửa siêu thị bị khóa lại, nàng nhíu nhíu mày, mắng: "Con Hổ chết bầm này, hay lắm, dám cúp điện thoại của lão nương luôn!."
...
Nửa giờ sau.
Lục Dương lái xe đem hai người đến vùng mới giải tỏa.
Trước khi đi, Lục Dương đã đẩy xuống thanh chắn, nên không thể lái xe chạy vào, Lục Dương liền dừng lại ven đường, với lại nơi này địa phương hoang vắng, cũng sẽ không có người quản đỗ xe có đúng quy định hay không.
Xuống xe, Tống Lão Hổ nhìn tòa cao ốc ở phía trước, nói ra: "Không phải là nơi này chứ."
"Đúng rồi, nó đó."
Lục Dương gật đầu.
"Chúng ta đi vào xem đi."
Đi vào Vườn Khu.
Tống Lão Hổ cùng Trương Bân hai người liền quan sát bốn phía.
Một đường đi đến cửa chính, Lục Dương lấy ra chìa khóa, mở cửa chính ra.
Nhìn đại sảng rộng rãi, Tống Lão Hổ nói: "Chỗ này thật rộng, công ty chúng ta có bao nhiêu người a."
Lục Dương trả lời: "Trước mắt thì không nhiều lắm, hơn ba trăm người, bất quá chờ sau khi chuyển sang bên này, sẽ thông báo tuyển dụng thêm, nhân số lúc đó dự tính cũng phải gấp đôi.
"WOW, công ty này cũng không nhỏ, tuy nhiên, cũng không cần nguyên cả tòa, cảm giác một tầng đã đủ rồi." Tống Lão Hổ coi như bị chấn động rồi.
Hắn tuy đi lính 20 năm, nhưng cũng coi như là có chút kiến thức, nhưng cũng chưa gặp qua vị lão bản nào, lại hào phóng như vậy, mua cả tòa nhà, còn cộng thêm vươn khu xung quanh, dĩ nhiên đều mua hết.
Trương Bân nhìn xung quanh một vòng, cũng nói: "Nơi này, rốt cuộc là mấy triệu?"
"Mấy triệu?"
Tống Lão Hổ xùy cười một tiếng: "Tiểu tử, kiến thức của ngươi cũng khiến ta bái lạy rồi, hiện tại vùng mới giải phóng này, mấy triệu, cũng chỉ đủ tiền mua một khu đất thôi."
Trương Bân có chút khó tin: "Vậy cái này cần bao nhiêu tiền?"
"Ít nhất cũng phải hai ba trăm triệu đi." Tống Lão Hổ dự đoán, nói xong còn hướng về phía Lục Dương nhìn thoáng qua, nói ra: "Đại lão bản còn ngay ở chỗ này, ngươi hỏi hắn một chút không được sao?"
Lục Dương cười cười, giải thích nói: "Ta mua chỗ này hết 230 triệu, cũng coi như là nhặt được đại tiện nghi, lão bản kia thiếu tiền nợ, nên mới bán cho ta cái giá thấp như vậy."
"230 triệu...còn là giá rẻ?"
Trương Bân cảm giá thế giới quan của mình lại lần nữa bị cọ rửa.
Đây chính là thế giới của kẻ có tiền sao?
Lục Dương mang theo bọn hắn nhìn mây văn phòng ở tầng một.
Sau đó nói: "Công ty tạm thời không có phòng ở, các ngươi tạm thời chỉ có thể ở trong phòng làm việc, ta sẽ nói công ty chuyển ít giường chiếu cùng chăn mềm tới đây, các ngươi chịu khó ở đây tạm, với lại phụ cận ta đã xem rồi, vừa rỗi chỗ khúc cua có một tiệm cơm....chờ cuối năm công ty chuyển đến đây, đến lúc đó ta sẽ cố gắng sắp xếp phòng ở sau."
"Không sao, không sao, ở chỗ này cũng không tệ, cái này vốn chính là công tác của chúng ta."
Tống Lão Hổ không có ý kiến.
Bọn hắn tới nơi này.
Mục đích là để nhìn cái tòa nhà này, thời điểm lắp đặt thiết bị, cũng phải giám sát người ta làm việc, nên nhất định phải ở lại chỗ này.
Dẫn hai người đi bốn phía nhìn mấy vòng, Lục Dương đem chìa khóa giao cho Tống Lão Hổ, nói ra: "Chìa khóa anh cầm lấy trước, thời gian công tác sẽ tính từ hôm nay, mà nói thật, đối là tôi mà ở một mình, cũng không dám ở lại chỗ này vào buổi tối, các anh có mấy người, cùng một chỗ chắc không sợ đâu."
Tống Lão Hổ khinh thường nói: "Cái này tính là gì, nhớ năm đó lão tử đóng quân ở đảo....Mồ mà tổ tiên nhà người ta còn ngủ qua, cái này có gì đâu mà sợ."
Khả năng ý tứ được chuyện gì, Tống Lão Hổ cười cười: "Sự tình trước kia đừng nói nữa."
Lục Dương như thể suy nghĩ điều gì, cũng nhẹ gật đầu.
"Tống ca, toa nhà này giao cho anh rồi."
Giờ khác này, Lục Dương cảm giác trên thân thể mình đột nhiên nhiều hơn một phần ý thức trách nhiệm.