Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 595: Nam Nhân Hoàn Mỹ (1)




Trở lại Miêu Thôn.

Tống Lão Hổ nhận muộn cuộc gọi rồi rời đi, Lục Dương cùng Trương Bân thì trở lại quán đồ nướng.

Lửa than ở quán đã tắt hẳn.

Trương Bân cùng người bên cạnh nói vài câu, sau đó bắt đầu thu dọn.

"Trương ca, anh nói ngày mai liền qua làm, vậy quán đồ nướng này thì sao?"

Lục Dương cũng hỗ trợ đem nguyên liệu nấu ăn cất vào trong hộp đựng.

Trương Bân ở một bên vừa làm vừa nói.

"Nguyên liệu nấu ăn trong nhà còn dư lại cũng không nhiều lắm, đội trưởng nói tối nay kêu anh em kết nghĩa đến tụ họp một phen, nói một chút chuyện của công ty, đồ nướng còn dư lại, coi như dùng làm bữa tối nay đi."

"Chiếc xe đẩy này thì để ở nhà, quay đầu lại hỏi tẩu tử một chút, có cần hay không, nếu cần thì bán đi với giá thấp."

"A, vậy các ngươi buổi tối có lộc ăn rồi."

Lục Dương cười cười.

Sau khi thu dọn xong, hai người liền chuẩn bị rời đi.

Người bán hàng rong ở bên cạnh thấy vậy, liền hỏi: "Tiểu Trương, không bán quán nữa hả?"

"Ta tìm được công việc rồi, về sau không ra quán nữa, trong khoảng thời gian này, cảm tạ ngươi đã chiếu cố."

Trương Bấn hướng về người nói chuyện chắp tay.

"Không làm nữa thật sao, ài, đáng tiếc, ta nhìn sinh ý của ngươi cũng không tệ lắm."

Đối phương có chút tiếc hận.

"Hặc hặc, có công việc tốt hơn thì đi thôi."

Trương Bân cười cười, mặc dù sinh ý không tệ, nhưng tiền kiếm được cũng không được nhiều lắm, không bằng đi làm đội trưởng bảo an, một tháng tám nghìn, hơn nữa còn thu nhập dài hạn, không rớt lên rớt xuống.

"Vậy thì chúc ngươi tiền đồ như gấm."

Khách sao vài câu, Trương Bân đẩy xe quay về phòng thuê, theo như dự định ngày mai hắn phải qua bên kia rồi, vì vậy phải chỉnh đốn nhà cửa lại một cái, những cái gì bán được thì bán, bán không được thì đôi.

Siêu thị, trước cửa ra vào.

Tống Lão Hổ vui tươi hớn hở trở về nhà.

Nhìn thấy nữ nhân ngồi ở trong quầy thu ngân, ánh mắt của hắn hơi híp lại, kêu lên một tiếng: "Lão bà."

Nữ nhân nghe vậy, bỏ ngoài tai, không thèm phản ứng lại.

"Lão bà, tức giận à?"

Trong nội tâm chắc chắn nàng đang tức giận, nhưng Tống Lão Hổ cũng không hề lo lắng, móc ra một điếu thuốc chuẩn bị đốt lên hút, lại bị nữ dùng tay dựt một phát, hắn lui về phía sau một bước, ngượng ngùng cười cười.

"Lão bà, nhiều năm trôi qua như vậy rồi, công phu của em cũng không giảm xuống a."

Nữ nhân nhướng mày, nói ra: "Tống Lão Hổ, ta xem ngươi dạo gần đây lá gan càng lúc càng lớn rồi đấy, còn dám cúp điện thoại của ta, vừa rồi ngươi chạy đi đâu, sao gọi không nhấc máy? Có phải ngươi cùng mấy cẩu bằng hữu kia chạy đi chơi bời lêu lổng không!."

Trước mặt có nữ nhân chất vấn, Tống Lão Hổ cũng tỏ ra không sợ, nói ra: "Cái gì mà ăn chơi lêu lổng, vừa rồi anh mới tìm được một việc làm."

Nữ nhân khinh miệt, cười cười nói ra; "Không phải là gác cổng cho quán mạt chược chứ, ta biết rõ, đây là công việc ngươi ưu thích làm nhất..."

"Không phải không phải, mặc dù đúng là canh cổng, nhưng không phải cổng của quán mạt chược." Tống Lão Hổ ho một tiếng, nghiêm mặt nói: "Anh lúc trước có quen một lão bản, hắn mời ta đến công ty làm quản lý bảo an, được công ty đóng bảo hiểm hàng năm, tiền lương một tháng một vạn...Thế nào..."

"Ngươi....Đi làm quản lý?"

Trong ánh mắt nữ nhân tràn đầy vẻ không tin.

"Ngươi mà đi làm quản lý, thì ta chính là chủ tịch rồi."

Tống Lão Hổ chậc chậc hai tiếng: "Lần này em nói vậy là sai rồi, anh làm quản lý hàng thật giá thật đấy, không tin, em hỏi Trương Bân là biết...Tiểu tử kia cũng không dám giấu giếm em đâu, chúng ta đi làm cùng một chỗ, hắn làm đội trưởng đội bảo vệ, anh làm quản lý, còn là lãnh đạo của hắn..."

"Thiệt hay giả, nào có chuyện tốt như vậy, người ta không bị ngươi lừa dối chứ?"

Nữ nhân có chút khó tin.

"Lão bà, em cũng quá coi thường anh rồi, năm đó đi lính, có mấy người có thể là đối thủ của anh? Anh làm một quản lý bảo an không phải dư sài sao, tuy lúc này anh hơi béo một chút, nhưng đối phó mấy tên tiểu tặc, còn không phải dễ dàng?"

Tống Lão Hổ vuốt vuốt bụng, xuất binh được mấy năm, hắn không phải chỉ hơi béo một chút, mà gần phát tướng luôn rồi, so với thời trẻ không được như trước.

"Còn không biết xấu hổ mà chém gió, lần trước nếu không phải có Trương Bân, không khéo để tên lừa gạt kia chạy mất dép rồi?"

Nữ nhân cười lạnh.

Ha ha...

Tống Lão Hổ có chút lúng túng, chuyện này hắn cũng không có cách nào phản bác, chủ yếu là lần đó Lục Dương nhắc nhở hơi muộn, nếu lúc đó tên lừa gạt còn ở trong tiệm, hắn tuyệt đối sẽ không để gã ấy chạy mất.

"Nói như vậy, về sau ngươi ra ngoài làm việc rồi hả?"

Trầm mặc một hồi, nữ nhân mở miệng nói.

Tống Lão Hổ nói: "Đúng vậy a, cũng không xa lắm, ngay tại vùng mới giải phóng kia, thời điểm Chủ Nhật thay ca, ta sẽ quay về nhà, nếu em không có việc gì cũng có thể qua chơi, với lại cái siêu thị này, liền giao cho em quản lý rồi..."

"Vậy ngươi cũng cố mà làm việc đi, người ta một tháng trả ngươi một vạn, cũng đã rất thua lỗ rồi."

Tống Lão Hổ có chút câm lặng.

Mình kém như vậy sao trời?

"Lão bà, tối nay mấy người bạn kia của ta sẽ tới chơi, vì vậy muốn lấy một chai rượu ngon đãi bọn họ...”

Nữ nhân trừng mắc nhìn hắn một cái, nói ra: “Ngưu Lan Sơn.”

“Được được được, Ngưu Lan Sơn cũng được, chỉ cần số lượng nhiều một chút là được.”

Tống Lão Hổ cũng không dám đòi hỏi cao.

Ban thân mặc dù tên hổ, nhưng trong nhà này đây mới là hổ thật a.

Trở lại chung cư.

Lục Dương đi lên tầng hai, ý định chơi với Chu Đình Đình một lúc rồi đi ăn cơm.

Vốn tối nay Tống Lão Hổ mời hắn cùng tới chơi, nhưng Lục Dương từ chối.

Người ta là huynh đệ tụ hội, có chuyện nói không hết, bản thân hắn cũng không cần phải đi tham giá náo nhiệt làm gì.

Vào phòng, Lục Dương nhìn thấy Chu Đình Đình vẫn còn đang chơi game, hỏi nàng: “Trưa nay ăn gì chưa đó?”

“Ăn rồi.”

Chu Đình Đình trả lời.

“Ăn gì?”

“Ăn cherry.”

Chu Đình Đình chỉ chỉ cái đĩa, buổi sáng trên đĩa còn một đống cherry, bây giờ chỉ còn lại một quả cuối cùng, vừa lớn vừa đỏ, quả thật không biết, nàng làm sao mà có thể xử lý hết được.

Vừa rồi sau khi vào cửa, Lục Dương có đi tới phòng bếp nhìn thoáng qua, bên trong cũng không còn.

Nói cách khác.

Từ lúc hắn rời đi đến giờ.

Chu Đình Đình ăn hết hai cân cherry.

Thật là lợi hại.

Chu Đình Đình có chút xấu hổ, nói: “Em mai mê chơi game, lâu lâu ăn một quả, vốn định lưu lại cho anh một chút, nhưng bất tri bất giác ăn hết.”

Nói xong, nàng đem quả cherry cuối cùng câm lên, nói ra: “Anh ăn đi.”

Lục Dương cũng không có khách khí, cầm lên cắn một cái, quả này là quả lớn nhất, cũng là quả ngọt nhất.

Nhìn màn hình máy tính, hỏi: “Em đang thanh lý nhà kho sao?”

“Ừ, mấy ngày nay kiếm được nhiều đồ vật, còn tích lũy được rất nhiều tiền, ý định thanh lý...”

Nói xong.

Chu Đình Đình check từng nhà kho một.

Kho một, kho hai, kho ba, tất cả đều chứa đầy vật phẩm, không có ô nào thừa cả...

“Để anh, để anh phân loại giúp em.”

Lục Dương đi qua.

Chu Đình Đình liền bận rộn đứng dậy nhường ra vị trí, Lục Dương ngồi lên trên ghế, không biết Chu Đình Đình không được bao lâu, trên ghế còn chút ấm ấm.

Chu Đình Đình vốn định đứng ra sau, nhưng lại bị Lục Dương kéo vào trong ngực, làm nàng ngồi trên đùi hắn.

Lục Dương còn đắc ý nói: “Như vậy chúng ta đều có chỗ ngồi rồi.”

Chu Đình Đình có chút ngượng ngùng, nhưng cũng may trong phòng chẳng có người khác, vùng vẫy hai cái, cũng liền bất động, chỉ là nàng bĩu môi nhìn màn hình.

Ngồi im thì không sao, nhưng Chu Đình Đình lại uốn éo vài cái, làm Lục Dương một hồi nóng trong người.

Lục Dương một tay ôm nàng vào trong ngực, tay còn lại điều khiển chuột.