Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 593: Quản Lý Bảo An (1)




Trương Bân tỏ ra không thể tin được.

"Ta không nghe lầm chứ, cậu nói cậu chính là người lão bản kia?"

Mặc dù biết Lục Dương rất có tiền, còn có tòa nhà cho người khác thuê, nhưng dù sao Lục Dương cũng còn quá trẻ, Trương Bân không hề nghĩ tới, hắn hiện tại đã là lão bản rồi.

"Lừa anh làm gì?"

Lục Dương cười cười.

"Thời điểm tôi vừa lên đại học, đã hùng vốn với một người bạn để mở công ty, hiện tại quy mô cũng khá lớn rồi, liền mua một tòa nhà văn phòng, vì vậy, cần một ít nhân viên bảo an."

"Cũng quá kho tin rồi, một tòa nhà văn phòng, ít nhất cũng phải vài triệu."

Trương Bân hít một hơi thật sâu.

Hắn quả thật bị Lục Dương làm chấn động rồi.

Lục Dương cũng không nhắc về vấn đề giá cả, mặc kệ con số này là 200 triệu, nhưng đối với Trương Bân mà nói, cũng là con số trên trời rồi, lớn đến nỗi mấy triệu hay hai trăm triệu đề giống nhau, Lục Dương nói tiếp: "Thế nào, điệu kiện như chính lời tôi vừa nói đấy, anh đi làm đội trưởng đội bảo an, bên kia đang trong quá trình lắp đặt thiết bj, anh qua trước giúp đỡ tôi nhìn xem."

"Chuyện này....ta còn phải hỏi ý kiến của đội trưởng, ta đến đây để tìm hắn nương tựa, không thể không nói tiếng nào mà đã đi được."

Trương Bân rất động tâm.

Hắn không cho rằng Lục Dương hiện tại đang cùng hắn nói giỡn.

Lục Dương nói: "Đây là chuyện đương hiên, tôi còn muốn nói Tống lão ca giới thiệu mấy người qua đây, với lại lúc này anh cũng không có khách, chúng ta cùng đi hỏi xem..."

"Cậu còn thiếu bao nhiêu người?"

Trương Bân một bên vừa hỏi, một bên đem đồ nướng trên lò than gắp đi ra, sau đó phun một tí nước vào, bùm một tiếng, khói trắng bay lên, lò than tắt ngỏm.

Lục Dương suy nghĩ một chút.

"Nếu người có năng lực giống anh, có bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu."

Sắc mặt Trương Bân liền trở nên vui mừng, vội vàng nói: "Ta ở Lục Thành này còn có mấy chiến hữu nữa, đều đến đây tìm đội trưởng để nương tựa, để lát nữa ta nói đổi trưởng gọi hỏi bọn hắn..."

Trương Bấn cũng biết hiện trạng những chiến hữu kia của mình, có cơ hội tốt như vậy, hắn đương nhiên muốn mang bọn họ theo.

Sau khi tắt xong lò than, Trương Bân đưa cho người bên cạnh điếu thuốc, lại nói vài câu, nhờ cậy hắn hỗ trợ chăm sóc quầy hàng một chút.

Sau đó cùng Lục Dương hướng về siêu thị của Tống Lão Hổ đi đến.

Trên đường đi.

Lục Dương hỏi: "Nghe ý của anh, có không ít người tìm đến nương tựa Tống ca, Tống ca không phải chỉ là đội trương thôi sao? Sao lại hấp dẫn được nhiều người vậy.

Trương Bân cười nói: "Đội trưởng cũng chỉ là một cái danh xưng mà thôi, kỳ thật trước lúc rời đi ta cũng là đội trưởng, nhưng cũng không tính là gì, Tống đội trưởng trước kia còn mang binh đi huấn luyện, lúc đó đã là Đại Đội Trưởng...."

"Chức đội trưởng này, cũng đủ ghê rồi đấy." Lục Dương có chút ít sợ hãi cùng thán phục.

Đại đội trưởng, dưới tay cũng phải có trăm binh, ở trong quân đội cũng là tiểu lãnh đạo.

Trương Bân nói tiếp: "Đội trưởng là một người nghĩ khí, thủ hạ dưới tay thường xuyên phạm phải sai lầm, nhưng đội trưởng vẫn luôn luôn đúng ra cõng nồi, vị vầy một mực không thể đi lên, hắn mười tám tuổi tòng quân, lăn lộn trong quân đội hai mươi năm, vốn sau khi chuyển nghề sẽ được an bài công tác, nhưng hắn không muốn, cầm lấy một khoản tiền, mua phòng ở bên ngoài, mở một cái siêu thị nhỏ."

Cái này Lục Dương biết rõ.

Tham gia quân ngũ thời gian dài, thời điểm xuất ngũ, có thể được quân bộ an bài công tác trong nhà nước, hoặc cầm lấy một khoản tiền.

Lúc trước ông ngoại của hắn được điều đến một thị trấn nào đó để làm chủ quản nhà xưởng,.

Trước khi nhà xưởng đóng cửa, ba mẹ Lục Dương đều đi làm ở bên trong.

Đang khi nói chuyện.

Hai người đã tới trước cửa ra vào siêu thị.

Siêu thị không có khách hàng, Tống Lão Hổ thì nhìn chằm chằm vào cái TV trong góc, bên trong đang phát một bộ phim chiến tranh, hắn nhìn chằm chằm, vô cùng tập trung....

"Đội trưởng."

"Lão ca."

Hai người đi đến.

Nhìn thấy hai người cùng một chỗ, Tống Lão Hổ ồ lên một tiếng, nói ra: "Hai người các ngươi sao lại đi chung đến đây, Trương Bân, hôm nay quán đồ nướng của ngươi không làm sao?"

"Có, mà Lục Dương tới tìm chúng ta có chút việc."

Trương Bân nói ra.

"Chuyện gì mà quan trọng đến mức hai người phải tới đây thế, gọi điện cho ta không được sao." Tống Lão Hổ cười cười, đứng lên.

Lục Dương nhìn nhìn Trương Bân, nói ra: "Trương ca, anh tới nói đi."

"Được."

Trương Bân nhẹ gật đầu, đem sự tình kể lại một lần.

Tống Lão Hổ nghe được Lục Dương mua một tòa nhà văn phòng thì kinh ngạc không thôi, lại nghe xong đãi ngộ, hắn liền nói ra: "Trương Bân, cái này có gì phải hỏi ý kiến của ta, Lục Dương sẽ không gài ngươi làm gì, đi đi...Tiền lương một tháng tám nghìn so với ngươi bày quầy hàng còn thoải mái hơn, hơn nữa cuối năm còn có tiền thưởng mang về, kẻ đần mới bỏ qua...Ngươi nói làm ta cũng có chút động tâm rồi."

Nói xong.

Hắn hướng về phía Lục Dương, nói ra: "Lục Dương, lão ca ta đây quả nhiên coi thường ngươi rồi, không nghĩ tới ngươi dĩ nhiên lại là một đại lão bản, ngươi nói chút yêu cầu đi, ta giúp ngươi liên hệ người."

Lục Dương không nghĩ tới thuận lợi như vậy, hắn nói ra: "Không có yêu cầu gì, chỉ cần người anh xem không tệ là được rồi, với lại bên ta cũng cần không ít nhân thủ, ít nhất cũng phải mười mấy người."

"Ở chỗ ta không có nhiều người như vậy, tối đa cũng chỉ có thể gọi được sáu bảy người." Tống Lão Hổ suy nghĩ một chút nói ra.

"Sáu bảy người cũng được, hiện tại cao ốc bên kia còn chưa bắt đầu lắp đặt thiết bị, trước mắt tới đõ giúp đỡ nhìn xem, cũng không cần phải nhiều người như vậy, nếu cần, về sau tuyển thêm là được."

Giai đoạn đầu bảo an cũng không cần nhiều, nhưng nếu như đợi công ty chuyển tới, thì bảy tám bảo an khẳng định chưa đủ, khỏi cần phải tính nhiều, chỉ canh cửa thôi, cũng cần phải có mấy người thay ca với nhau rồi.

"Đại ngộ của bọn họ sao?"

Tống Lão Hổ rất tự nhiên hỏi.

Lục Dương suy nghĩ một chút, nói ra: "Lương căn bản sáu nghìn, còn có bảo hiểm công ty nộp, cuối năm có thêm tiền thưởng..."

"Được."

Sáu nghìn một người.

Con số này đã là rất cao, ít nhất ở Lục Thành, ngoài trừ hai cư xá cao cấp bên ngoài kia, thì bảo an ở địa phương khác không có khả năng nhiều tiền lương như vậy, có địa phương thậm chí còn không bằng một nửa.

Lục Dương quả nhiên không bạc đãi bọn họ.

Tống Lão Hổ cam đoan nói: "Lục Dương, ngươi yên tâm, hôm nay ta sẽ giúp ngươi liên hệ với bọn họ, cam đoan chỉ trong vòng ba ngày là bọn họ đã vào công tác, nếu như ít đi một người, ta làm thay ca bọn họ."

"Lão ca, nếu không anh cũng đi đi, tôi cho anh làm quản lý bảo an, hỗ trợ quản lý mấy người này, tiền lương một tháng một vạn, thế nào?"

Trương Bân cũng nói: "Đội trưởng, chúng ta cùng đi đi, lâu rồi huynh đệ chúng ta không tụ họp lại cùng một chỗ, ngươi làm lãnh đạo của chúng ta, chúng ta đều phục cả."

"Nhưng mà...cái siêu thị này thì sao/"

Tống Lão Hổ nhìn nhìn siêu thị, có chút khó xử.

Trương Bân nói ra: "Siêu thị giao cho chị dâu quản lý, chị dâu ở nhà cũng chỉ làm mấy đồ thủ công, một tháng kiếm được bao nhiêu, qua bên siêu thị quản lý, còn ngươi cùng chúng ta đi, nếu làm vậy một tháng cũng dư ra bảy tám nghìn tệ."

Tống Lão Hổ rất động tâm, thứ nhất là tiền lương cao, thứ hai là có thể cùng huynh đệ làm cùng một chỗ, tuy rằng lúc này mọi người đều ở Lục Thành, nhưng ai nấy đều có công việc riêng, rất ít khi có thể tụ họp.

Qua bên kia làm quản lý bảo an, khẳng định so với trông coi siêu thị thì có tiền đồ hơn nhiều.

"Được, ta cũng đi, kệ cha cái siêu thị này, ở cái siêu thị này, ta cũng sớm ngu ngốc rồi." Tống Lão Hổ vỗ bàn một cái, hạ quyết định.

Đối với loại người này mà nói.

Một nghĩ đã quyết đình, còn nói ra lời, thì tuyệt đối sẽ không đổi ý.