Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 592: Lão Bản Này Bị Điên (2)




Đối với một quán đồ nướng, giá thành phẩm phải tuyệt đối giữ bí mật, bình thường sẽ không nói cho người khác biết, nhưng đối với Lục Dương, Trương Bân cũng không giấu giếm điều gì...Liền nói ra tất cả.

"Vậy một tháng anh có thể kiếm được bao nhiêu."

Lục Dương tiếp tục hỏi.

Hắn muốn đào Trương Bân tới công ty, ít nhất cũng phải hiểu rõ một tháng người ta kiếm lời được bao nhiêu, nếu đưa lương trước, mà tiền lương còn không bằng tiền bán một tháng của người ta, thì người ta dựa vào cái gì mà đi theo.

Lục Dương không thiếu tiền.

Công ty lại càng không thiếu tiền, thứ thiếu nhất bây giờ là nhân tài, hơn nữa còn phải đáng tin cậy.

Trương Bân cười nói: "Cái này phải xem sinh ý thế nào, có đôi khi sinh ý tốt, một tháng cũng có thể kiếm được sáu bảy nghìn, có lúc hơn tám nghìn, tuy nhiên, nếu thời điểm sinh ý không tốt, một tháng cũng chỉ được ba bốn nghìn."

Con số lợi nhuận này, đã vượt ngoài dự tính của Lục Dương.

Hắn không nghĩ tới lại ít như vậy.

Tiếp nhận xiên mực nướng từ tay Trương Bân, Lục Dương nói ra: "Tôi còn tưởng, anh một tháng có thể tùy tiện kiếm được hơn vạn đấy."

Không biết có phải là do Lục Dương hay đọc được tin tức vỉa hè, bác gái bán vỉa hè một tháng kiếm được hơn vạn hay không, nên sinh lầm tưởng rằng làm những tiểu sinh ý này, tuy hơi khổ cực một chút, nhưng vẫn tương đối kiếm được nhiều tiền.

"Nào có được nhiều như vậy!."

Trương Bân liền vội vàng lắc đầu.

"Nếu một tháng có thể lợi nhuận hơn vạn, ta nằm mơ cũng có thể cười tỉnh."

Nói xong còn cảm thán một câu.

"Làm gì cũng không dễ dàng, ta đây còn phải nhờ đội trưởng chiếu cố, mới miễn đi tiền phí quản lý, nếu mà tính cả mấy thứ tạp nham vào, thì liền kiếm ít hơn rồi...Tuy nhiên, quả thật cũng có nhiều người kiếm được số tiền này, thế nhưng người ta đều mở cửa hàng cả, ít nhất cũng phải có bảy tám cái bàn, lại phải bán thêm cả rượu nữa, đương nhiên, trong đây cũng có một chút tâm đen..."

Nói đến chuyện này.

Trương Bân hạ giọng xuống.

"Có lão bản hiểm ác, cầm thịt vịt làm thịt dê để bán, mà thịt vịt rẻ hơn thịt dê là đương nhiên rồi, nên kiếm được rất nhiều tiền..."

"Thịt vịt cùng thịt dê có mùi vị giống nhau sao?"

Lục Dương ăn một xiên mực nướng, có chút giật mình.

Tuy rằng cũng nghe nói có người lấy thịt khác giả thành thịt dê để bán, nhưng hắn cũng chưa từng thấy tận mắt bao giờ.

Trương Bân nói: "Mùi vị không giống nhau, nhưng có thể xử lý được, ta cũng là nghe đồn thôi, bọn hắn đem thịt vịt ngâm trong nước tiểu của dê, ngâm không được quá lâu cũng không được quá ngắn, nếu lâu thì thịt biến chất, nếu ngắn thì vị dê không thấm vào trong thịt, sau đó xử lý chế biến, lại tăng thêm tinh dầu của dê, sau đó món ăn chế biến ra không khác gì thịt dê là mấy."

Khái.

Nghe nói như vậy.

Lục Dương có chút buồn nôn rồi.

"Ài, chuyện này cũng quá thất đức rồi, điều này làm cho ta về sau như thế nào cũng không dám ăn thịt dê nướng..."

Một người thích ăn đồ nướng như Lục Dương, lần đầu tiên trong đời hắn sinh ra tâm lý bài xích thịt dê nướng.

Trương Bân cười ha hả nói: "Không nghiêm trọng như vậy đâu, hạn chế ăn ở mấy cửa hàng nhỏ cùng quán ven đường là được, mấy cửa hàng lớn, người ta không làm thế đâu."

"Đây là thịt dê à?"

Lục Dương nhìn vào chỗ hộp xốp.

Trương Bân trừng mắt nhìn Lục Dương, nói ra: "Ta đây chính là hàng thật giá thật, đi đến tận chợ cắt từng miếng thịt dê một, tự mình dùng tay xỏ vào xiên đấy."

"Khó trách anh lại kiếm ít tiền như vậy."

Lục Dương đem miếng mực dư còn lại nuốt xuống bụng.

Thịt dê ở chợ rất đắc đấy.

Nên giá thành phẩm đã vô cùng cao rồi.

"Cũng có một ít phần thịt ở [cạo xương], mười tám tệ một cân, đều là ít thịt nát, ta cảm thấy mấy miếng thịt này không được sạch sẽ lắm, nên đều không mua." Trương Bân lắc đầu, thịt dê của hắn, đều hai tệ rưỡi một xiên, so với chỗ khác còn đắt hơn, vì vậy thường xuyên không bán được nhiều.

Lục Dương bên này đã ăn đến miệng đầy mỡ, Trương Bân thấy vậy ném cuốn giấy tới, Lục Dương nhận lấy, xé một mảnh nhỏ, lau miệng, nói ra: "Trương ca, anh làm việc mệt mỏi như vậy, có nghĩ đổi một công việc mới không."

"Ta không có bằng đại học, công việc có thể lựa chọn cũng không nhiều."

Trương Bân cười cười.

"Thế ở bên cạnh tôi có một công việc rất thích hợp với anh đấy."

Lục Dương chậm rãi mở miệng.

Những thứ khác không cần bàn đến.

Chỉ bằng thái độ làm ăn trung thực của Trương Bân, thì đã đạt yêu cầu của Lục Dương rồi.

Trương Bân có chút động lòng, hỏi: "Công việc gì?"

Lục Dương nói: "Tôi có một tòa nhà thương mại cần bảo an, đương nhiên, nếu anh tới, chính là đội trưởng đội bảo an, tiền lương một tháng tám nghìn, bảo hiểm năm nào cũng có, cuối năm còn có tiền thưởng..."

Lục Dương nói ra đãi ngộ.

Tuyển dụng một đội trưởng bảo an, tiền lương một tháng tám nghìn, đã là cái giá cao rồi, nhưng Lục Dương cảm giác số tiền này mình bỏ ra đáng giá.

Trương Bân sau khi nghe xong, vui tươi hớn hở nói: "Lục Dương, cậu đừng có mà hố ta, ở Lục Thành, có bảo vệ nào tiền lương một tháng đã vượt quá ba nghìn, cậu cho rằng trước đây tôi chưa từng làm qua bảo an sao?"

Thời điểm vừa mới tới Lục Thành, công việc nào Trương Bân cũng làm.

Cũng biết tiền lương bảo vệ ở Lục Thành ra sao.

Lục Dương lắc đầu: "Là đội trưởng đội bảo an, không phải bảo an bình thường."

Trương Bân cười nói: "Đội trưởng bảo an, nhiều hơn một nghìn tệ là giỏi rồi, ba nghìn năm là cao, tối đa lắm đến bốn nghìn...Mà một tháng tám nghìn, còn có tiền thưởng, trừ khi lão bản này bị điên rồi, mới trả mức lương như thế."

"Nếu như tôi nói, tôi chính là lão bản đấy thì sao?"

Lục Dương âm u mở miệng.