Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 591: Lão Bản Này Bị Điên (1)




"Em vừa rồi làm gì vậy?"

Nhìn Chu Đình Đình từ phòng ngủ đi ra, Lục Dương tò mò hỏi.

"Không, không có gì..." Chu Đình Đình lắc đầu, nhìn ngăn tủ nơi phòng bếp được mở ra, nàng hỏi: "Anh tìm cái gì vậy?"

"Có đồ đựng trái cây không?"

Lục Dương chỉ mấy quả cherry còn bơi trong chậu nước.

Chu Đình Đình đi vào trong phòng bếp, lấy ra một cái đĩa, nói ra: "Chỉ có cái này thôi..."

"Vậy cũng được."

Lục Dương đem mấy quả cherry đã rửa sạch bỏ vào trong, đưa cho Chu Đình Đình.

"Anh có việc bận phải ra ngoài trước, những thứ này em cầm lấy mà ăn, ăn xong dưới bếp còn có..."

"A, em biết rồi, em đi chơi game tiếp đây."

Chu Đình Đình bưng đĩa, đưa mắt nhìn Lục Dương đi ra ngoài, đợi đến luc sau khi Lục Dương rời khỏi, nàng mới đem đĩa đặt xuống trên bàn máy tính, cầm một quả cherry cắn một cái.

Tươi ngon nhiều nước.

Mùi vị rất ngon.

Khuyết điểm duy nhất chính là quá đắt.

Liền tục ăn hai quả, Chu Đình Đình lại cảm giác mình ăn hơi nhiều rồi, quá xa xỉ, liền đem đĩa đây xa ra một chút, bắt đầu tiếp tục chơi game, bất quá, còn chưa đến hai phút, nàng lại thò tay tới, lặng lẽ cầm lấy một quả.

...

Rời khỏi nhà Chu Đình Đình.

Lục Dương đi vào quán đồ nướng của Trương Bân.

Quán đô nướng của Trương Bân rất đơn giản, chỉ có một cái xe đẩy, bên ngoài xe, dán một dòng chữ Orleans Roasted Chicken, trên xe thì có một cái giá, phía trên chất đầy cái loại nguyên liệu nấu ăn.

Có mì căn, đậu hũ miếng, thanh cua, lạp xưởng, xiên thịt nướng,....Còn có một số vật liệu khác như rau hẹ, nấm kim châm, nấm tiểu hương, khoai tây sợi, ớt,.....

Lúc này vừa đúng lúc có khách hàng.

Một cặp đôi đang đứng ở bên cạnh đợi.

Bọn hắn mua không ít, kêu toàn bộ món có trên menu, Trương Bân thì đang rất nghiêm túc để nướng.

"Muốn mua gì đó?"

Cảm giác có người đến, Trương Bân hơi ngẩng đầu.

Sau đó mới phát hiện người đến hóa ra là Lục Dương.

"Là Lục Dương à, có muốn kêu cả menu không..."

Trương Bân cười ha hả mà nói.

"Nhìn anh bận rộn như vậy, hay là thôi đi." Lục Dương lắc đầu.

"Đừng vội, đừng vội, chỉ còn một phần nữa, nướng xong là hết rồi." Trương Bẩn chỉ chỉ nguyên liệu đồ nướng ở phía trước, nói ra: "Muốn ăn cái gì, thì bản thân xem đi, ở bên kia còn có một cái hộp nữ trang, bên trong cái gì cũng có..."

Hộp nữ trang mà Trương Bân nói, là chiếc hộp được làm bằng xốp, đậy vô cùng kín, bên trong hẳn là nguyên liệu nấu ăn được ướp lạnh, dù sao nhiều thứ như vậy, lấy ra để ở bên ngoài ,rất nhanh sẽ bị hư.

"Mực ống có không, lấy hai xiên là được."

Lục Dương cũng không có khách khí, hắn cũng muốn nếm thử tay nghề của Trương Bân làm đồ nướng có mùi vị ra sao.

"Có có có."

Trương Bân tay nhanh mắt lẹ, đem tương ớt cùng ớt bột rải trên miếng đậu hũ, sau đó cất vào trong túi giấy, đưa cho nam sinh ở cặp đôi kia, lại đem những đồ nướng khác để qua một bên, chừa vị trí than nóng.

Sau đó xoay người lại, mở ra chiếc hộp xốp, từ bên trong lấy ra mấy xiên mực

"Nhiều quá, hai xiên là được rồi."

Lục Dương vội vàng nói.

"Nhiều quá ăn không hết thì lãnh phí."

Trương Bân cười cười, lắc đầu nói ra: "Hai xiên thì ăn có vị gì, xiên mực của ta tuy hơi nhỏ một chút, nhưng vệ sinh vô cùng sạch sẽ, cậu cứ việc yên tâm mà ăn...."

Nói xong, hắn đem mấy xiên mực đặt lên kệ nướng, đặt vào vị trí vừa nãy mới dọn xong.

Lục Dương cũng không có cự tuyệt.

Nếu mà cứ nói tiếp tục không cần, người ta còn tưởng rằng hắn không tin tưởng đến nguyên liệu làm đồ ăn, dính dáng về vấn đề vệ sinh, huống chi, nướng cũng đã nướng rồi, cũng không thể cất vào lại.

Chỉ có thể nói.

Trương Bân làm người không tệ.

Đáng giá để lôi kéo.

"Ở đây có cái ghế, cậu ngồi đi."

Thời điểm Trương Bân ra quán, có mang theo một cái ghế làm bằng sắt, thời điểm không có khách nhân, hắn cũng ngồi ở phía trên nghỉ ngơi một chút... Lục Dương nhận lấy, ngồi lên phía trên.

Đồ nướng trên kệ truyền đến thanh âm xì xì, cánh gà nướng của cặp đôi mua, cũng bốc lên hơi nóng, dầu nhỏ giọt vào trong than.

Còn toát ra một cỗ khói trắng, mùi thơm rất nồng, coi như là Lục Dương lúc này không đói bụng lắm, cũng có cảm giác muốn ăn một miếng.

Đấy mới chính là Nhân Gian Yên Hỏa, tất cả sơn hào hải vị so ra đều kém hơn.

Chỉ chốc lát.

Trương Bân đã đem mấy món còn lại nướng chín, đóng gói đưa cho nam sinh, sau đó nhận lấy một tờ năm mươi tệ, kiểm tra một chút, sau đó tìm tờ năm tệ đưa lại cho nam sinh.

"Lão bản, không phải tổng hết bốn bảy sao?"

Nam sinh có chút kinh ngạc nói.

Trương Bân lau mồ hôi, nói ra: "Kêu cả menu, thu cậu bốn lăm thôi, ăn ngon, lần sau lại đến ủng hộ."

"Cảm ơn lão bản, đồ nướng chỗ ngươi nướng ngon lắm, đặc biệt là chuối nướng."

Nữ sinh ở một bên nói ra.

Vừa rồi thời điểm đợi món, nàng đã ăn mấy xiên.

Nam sinh cũng xấu hổ cười cười.

Sau đó hai người rời đi.

Nhiều xiên nướng như vậy, chỉ hết bốn mươi lăm tệ, xem ra Trương Bân bán hàng ở đây giá cả cũng phải chăng, đây cũng là chỗ tốt ở Thành Thôn, đồ ăn không đắc, Lục Dương nhớ lại, thời điểm mình còn làm biên kịch, bản thân cùng đồng nghiệp thường xuyên đi ăn đồ nướng, tùy tiện ăn một chút, lại cộng thêm vài chai bia, cũng hết bốn trăm tệ rồi...Nếu mà người nhiều hơn tí, một nghìn tệ chưa chắc đã đủ.

"Trương ca, giá của anh xem ra rất phải chăng nha."

Lúc này không có khách nhân, Lục Dương hỏi.

Trương Bân nói ra: "Coi như cũng được, cũng tạm được mà thôi, cậu nhìn mấy món rau, chuối, khoải tây sợi, tuy rằng một xiên bán 0.5 tệ, nhưng giá thành phẩm lại rất thấp, cộng thêm xiên làm bằng trúc cũng chỉ mới hết 0.2 tệ...Nếu mà bán một tệ, liền quá đen rồi...Còn có cái lạp xưởng này nữa, ta đi tới kho nhập, tám tệ được khoản tám mươi hai miếng, tùy tiện nướng thôi, liền bán một xiên một căn, cái này thì ta không làm được..Với lại chỗ này đa số đều là dân lao động, giá rẻ mới có thể bán được nhiều."