Nữ nhân mở cửa tay lái phụ ra, từ trên xe chạy xuống.
"Tiện nhân kia...."
Hà Vĩnh Xương vừa sợ vừa tức, lời nói còn chưa hết.
Cửa xe đã bị mở ra.
Nữ nhân liền bị người ta kéo ra, những người này mục tiêu của bọn họ đều là Hà Vĩnh Xương, nên căn bản mặc kệ những người khác, mấy trang hán leo được lên xe, không để ý tới lời giải thích của Hà Vĩnh Xương, trực tiếp kéo hắn ra khỏi buồng lái.
"Hà Vĩnh Xương đúng là cần tiền không cần mạng, lại thiếu người ta nhiều tiền như vậy, vậy mà lúc nãy đàm phán còn mạnh miệng như thế, một chút cũng không bớt...."
Chủ quàn phòng tài vụ kinh ngạc mở miệng.
Người trẻ tuổi khác thì có chút bận tâm: "Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ."
Lữ Tiểu Vũ lắc đầu: "Không đâu, Hà Vĩnh Xương tuy rằng tham tiền, nhưng hắn cũng biết, tiền cũng mệnh cái nào quan trọng hơn, hắn cũng rất thông minh, cũng không phải thật sự cùng đường bí lối, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
Lục Dương nhẹ gật đầu.
Đại bộ phần người ta đến đây để đòi tiền.
Bọn hắn cũng không muốn Hà Vĩnh Xương thực sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, dù sao, hiện tại con nợ mới là đại ca mà.
Cho dù xúc động thì cũng đấm mấy cái thôi, không hết được.
Bây giờ phải xem Hà Vĩnh Xương thoát khốn như thế nào rồi.
"Buông tay, buông tay, ta có tiền, có tiền..."
Giống như với dự đoán của Lữ Tiểu Vũ vậy, Hà Vĩnh Xương vừa rồi ngồi trên xe còn rất bình tĩnh, nhưng khi bị kéo xuống xe, liền hoảng hốt không thôi.
"Mọi người lỏng một chút, để xem hắn nói thế nào."
Có người mở miệng nói.
Mấy người nới lỏng tay ra, nhưng mặc khác cũng chiếu người vây lại, Hà Vĩnh Xương bị vây cạnh cửa xe, nhiều người nhìn hắn như vậy, coi như hôm nay mọc cánh, cũng bay không thoát.
Bị nới lỏng ra, Hà Vĩnh Xương thở hổn hển mấy hơi, nói ra: "Ta biết các ngươi đều rất sốt ruột đòi tiền, ta cũng vậy, mấy cái tòa nhà cũng không thể xây một tí rồi để đó được, ta cũng phải kiếm sống a."
Hà Vĩnh Xương chỉ tay vào tòa nhà cao tầng sau lưng, nói ra.
"Vì vậy, gần đây ta một mực tìm ngươi mua, đem tòa nhà cao tầng này bán đi, tòa nhà này có thể bán được hai trăm triệu, đến lúc đó tiền thiếu nợ của các ngươi ta sẽ thanh toán sạch sẽ cả vốn lẫn lời, không chỉ như thế, mấy tòa nhà kia cũng một lần nữa khởi công, khi đó, còn phiền toái các ngươi, với lại tiền lương, cũng sẽ trả sạch, một tệ cũng không thiếu..."
Hà Vĩnh Xương vốn tưởng rằng có thể ổn định đám người kia.
Nhưng thật không nghĩ đến.
Những người này, đã sớm đánh mất tín nhiệm với hắn.
Hắn vừa nói xong.
Lập tức có người nói.
"Ngươi để mấy câu đó mà lừa quỷ, ta không tin đâu, hôm nay ngươi chạy, ta đến địa phương nào để lấy tiền, hôm nay nhất định phải trả tiền lương."
"Đúng vậy, lúc trước hắn cũng nói trả lương cho bọn ta, kết quả ngày hôm sau biến mất không thấy, hơn mấy tháng cũng đều không tìm ra, mọi người không nên tin hắn!."
"Không được, không được đi, hôm nay nhất định phải trả tiền."
"Đúng không trả tiền thì khỏi phải đi."
....
Mấy công nhân kích động chen lên phía trước, Hà Vĩnh Xương vội ôm đầu bảo vệ.
"Ta nói thật mà, ngươi mua đều ở trong đó, chúng ta vừa mới thảo luận giá cả xong."
Hà Vĩnh Xương lớn tiếng nói.
"Các ngươi yên tâm, nếu tiền đến tài khoản, ta sẽ thanh toán cho từng người."
"Người mua đang đứng ở kia."
Thấy mọi người còn chưa tin, Hà Vĩnh Xương chỉ vào phía sau lưng bọn họ, thời điểm bị kéo ra, hắn cũng nhìn thấy nhóm người Lục Dương ở đó.
Nghe nói như thế.
Một đám người hướng về phía Lục Dương nhìn lại.
Bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, ba nữ sinh có chút khẩn trương, Lục Dương cười cười, nói ra: "Các ngươi đứng ở đây đi, để ta tới."
Nói xong, hắn hướng phía trước đi đến.
"Chủ tịch, bên kia nguy hiểm lắm."
Chủ quản tài vụ nhắc nhở.
"Không sao."
Lục Dương khoát tay áo.
Tuy rằng tràng diện này có chút dọa người, nhưng với hắn mà nói, quả thật không có nguy hiểm gì, dù sao người ta tới đây cũng để tìm Hà Vĩnh Xương, cùng hắn không quan hệ gì, ngược lại bởi vì lời nói của Hà Vĩnh Xương, bọn họ cũng không dám động, bọn họ cũng rõ, chỉ khi mình mua lại tòa nhà, bọn hắn mới có cơ hội thu hồi lại tiền nợ.
"Các ngươi đứng ở đây chờ đi, để ta đi qua."
Nhìn Lục Dương đi tới, Lữ Tiểu Vũ cũng nói một tiếng, cùng đi theo tới.
Lục Dương không nghĩ tới Lữ Tiểu Vũ lại theo.
Nữ nhân này, lá gan cũng không nhỏ a.
"Chủ tịch Dương, cậu nói với bọn họ một chút, có phải cậu muốn mua lại tòa nhà cao tầng không?" Nhìn thấy Lục Dương đi tới, Hà Vĩnh Xương như thấy được cứu tinh, vừa rồi quả thật hắn bị hù gần chết rồi.
Hơn nữa bị đối phương thấy được hoàn cảnh khó khăn của chính mình, nâng gia lên nữa đoán chừng không được rồi, trong nội tâm của Hà Vĩnh Xương bây giờ chỉ cần Lục Dương đưa ra giá 250 triệu liền bán.
Vốn còn muốn đợi, bởi vì đối phương tựa như nhìn chúng nơi đây, vì vậy định kiếm thêm một chút.
Hiện tại nhất định không được rồi.
Lục Dương ngăn Lữ Tiểu Vũ lại, nhìn những người đang kích động ở đây, hắn cười nói: "Tôi hôm nay tới nơi này, ý định mua lại tòa nhà thương mại này...."
Nghe nói như thế.
Không ít người sắc mặt khá hơn một chút.
Nếu quả thực bán được hơn hai trăm triệu, nợ của bọn hắn có thể đòi được rồi.
"Tuy nhiên..."
Hai chữ này vừa thốt ra.
Giống như cái búa nện trên người Hà Vĩnh Dương vậy.
Hắn liên tục nháy mắt.
Nhưng Lục Dương giống như không nhìn thấy, tiếp tục nói: "Tuy nhiên, Hà lão bản đã cự tuyệt cái giá của chúng tôi đưa ra, vì vậy chúng tôi chỉ có thể đổi một nhà khác, thật xin lỗi."
"Hà Vĩnh Xương!, ngươi còn dám gạt chúng ta."
"Đáng chết."
"Hà Vĩnh Xươnggggg, trả tiền lươnggggg."
...
Một đám người điên lên, quay đầu lại, hận không thể đem Hà Vĩnh Xương xé nát thành trăm mảnh, đến thời điểm này rồi còn dám lừa gạt bọn hắn, hôm nay nếu như không đòi được tiền, chỉ sợ ngày mai Hà Vĩnh Xương liền bỏ trốn sang nước ngoài.
Bọn hắn còn có gia đình đợi ở nhà đấy.
Hà Vĩnh Xương bị chủ nợ xé rách áo khoác, trên mặt bị đấm vài quyền.
Hắn bụm mặt, hô lớn: "Chủ tịch Dương, các giá các cậu đưa ra tôi nhận, chỉ cần có thể thanh toán trong hôm nay, chúng ta liền ký hợp đồng sang tên."
Trên mặt Lục Dương liền vui mừng, kinh ngạc nói: "Hà lão bản, vậy ngài chấp nhận cái giá 230 triệu của chúng tôi đưa ra rồi phải không?"
Bốn phía một mảnh yên tĩnh.
Hà Vĩnh Xương trừng to đôi mắt.
230 triệu?
Sao lại là 230 triệu?
Bọn hắn lúc trước không phải nói là 250 triệu sao? Hỗn đản này, còn nhân lúc cháy nhà mà hôi của nữa!
Đồng chí Tiểu Vũ đứng ở một bên, thần sắc cổ quái nhìn Lục Dương.
"Lão bản này, thật là hư."