Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 586: Thật Là Hư (1)




Bên phía cửa chính bị người ta vây chặt như nêm cối, muốn rời đi nhất định là không được.

Lục Dương kéo Lữ Tiểu Vũ qua một bên.

"Không phải ngươi giở trò quỷ chứ."

Hắn cảm giác nụ cười vừa rồi của Lữ Tiểu Vũ có chút quỷ dị.

Giống như nụ cười của nữ nhân cuối phim Thám Tử Phố Tàu vậy, có chút quỷ dị.

Lữ Tiểu Vũ nhìn hai nhân viên tài vụ đằng sau, thấy bọn họ chơi tới đây, mới lên tiếng: "Cái gì mà giở trò quỷ chứ? Là do người họ Hà này không tốt, thiếu nhiều tiền mồ hôi nước mắt của nông dân như vậy, ta đang thực hiện chính nghĩa, một năm nữa sắp trôi qua rồi, nông dân không lấy được tiền, sao lại có thể về quê ăn mừng năm mới?"

"Còn có những lao bản cung cấp vật liệu cho bọn họ nữa, đều bị hắn nợ tiền đến cả đóng cửa nhà xưởng, có người vợ con còn ly tán, gia hỏa này rất xấu đấy."

Lữ Tiểu Vũ hừ lạnh một tiếng.

"Được rồi."

Lục Dương trên cơ bản đã xác định chuyện này có đồng học Tiểu Vũ đứng sau giật dây.

Sao hắn lại có cảm giác, Lữ Tiểu Vũ càng ngày bụng càng có chút đen.

Nhớ ngày đó, thời điểm Lữ Tiểu Vũ bắt đầu đi xin việc thì đơn thuần như thế nào, còn bị người ta lừa...Lại nhìn hiện tại, nàng sắp trở thành cá tinh nghìn năm rồi.

"Có muốn đi qua xem không?"

Lữ Tiểu Vũ hỏi.

"Được a."

Bên ngoài mặc dù nhiều người, nhưng Lục Dương cũng không hề lo lắng, mục tiêu của bọn họ dù sao cũng là Hà Vĩnh Xương, cùng mình không có quan hệ gì, ngươi ta tới đây cũng chỉ để đòi tiền lương, không phải mấy tên côn đồ.

Lục Dương lái xe dừng ở bên ngoài hơn mười mét, đứng xa nhìn nhìn.

Tình huống phía trước, từ đây đã có thể thấy rất rõ ràng.

"Hà Vĩnh Xương, trả tiền lương!."

"Trả tiền, trả tiền!."

Người ở đó tâm tình đều kích động không thôi, có người còn nắm viên gạch, nếu không phải có người bên cạnh cản lại, chỉ sợ cái gương của chiếc landrover đã bị bể rồi.

"Hà lão bản, ngươi thiếu nợ nhà xưởng chúng ta hai triệu tiền xi-măng, cũng nên trả tiền đi, cũng hơn ba năm rồi, hiện tại nhà xưởng chúng ta cũng đóng cửa rồi, ngươi bây giờ mà không trả tiền, ta chỉ có thể cầm chén tới nhà ngươi làm ăn xin."

Một nam nhân cao gầy lấy tay mở ra nắp trước ô tô, cầm lấy động cơ.

Bên cạnh cũng có một nam nhân bẩn thỉu nhào tới chiếc xe, nói ra: "Hà Vĩnh Xương, tiền lương của hơn ba mươi công nhân lúc trước xây dựng ngươi cung nên trả đi, đã hơn một năm rồi, ngươi không biết, hiện tại mỗi ngày đều có người đi nhà ta đốt sách, lão tử hiện tại cũng không dám về quê với ông bà rồi, sợ đi giữa đường lại bị người ta đánh gãy cột sống, Hà Vĩnh Xương, ngươi không trả tiền, hôm nay lão tử đồng quy vu tận với ngươi."

"Hà Vĩnh Xương, trả tiền lương, không trả tiền thì đừng nghĩ mà đi được."

"Hà Vĩnh Xương, trả tiền lương....xN."

Ở đây bây giờ, có một chút là lão bản nhà xưởng cung ứng nguyên liệu, có chút chủ thầu, có chút là đội xây dựng, cũng có một ít công nhân biết chuyện nên chạy tới đây, công nhân của công ty bất động sản Lục Nguyên Hà Đông đa số đều đã đình công, bởi vì bọn họ bị nợ tiền lương, có người bị nợ một tháng, có người mấy tháng, thậm chí có người còn bị nợ 1 năm, trên cơ bản, Hà Vĩnh Xương nợ hết những người mà lão có thể nợ được....

Còn có người biết được tin tức, đang hướng nơi này chạy đến.

Trên xe Land Rover.

Nữ nhân trang điểm xinh đẹp bị dọa sợ không thôi, đây là lần đâu tiên trong đời nàng gặp phải trường hợp này, bị dọa đến mặt mày biến sắc, hai tay nắm chặt đùi Hà Vĩnh Xương.

Hà Vĩnh Xương cũng coi như là trải sự đời, tuy rằng cũng có chút bận tâm, nhưng vẫn giả vờ trấn định.

Trong lòng của hắn kỳ thật cũng rất lo lắng, trong những người này, cũng có một số dân liều mạng, nhỡ đâu hắn đem một mồi lửa, thả vào bình xăng, thì xác định bản thân tiêu đời rồi.

Vì để tránh việc xảy ra ngoài ý muốn.

Hà Vĩnh Xương cũng thử trao đổi với bọn họ một chút.

Cửa sổ xe mở ra, hạ xuống một khe hở nhỏ.

Hà Vĩnh Xương hướng về phía bên ngoài, nói ra: "Các ngươi đừng lo lắng nữa, ta còn ở nơi này, sao có thể cầm tiền của các ngươi chạy được, chờ ta bán xong mấy tòa nhà, liền đem tiền trả nợ cho các ngươi, ai cũng được kết toán, người nào cũng có cả."

"Thối lắm, Hà Vĩnh Xương, mấy công trình của ngươi bị người ta đình công lâu rồi, bây giờ còn có công trình nào đâu mà bán, ngươi ngoài trừ còn hai bảo vệ canh công ra, thì còn cái gì nữa, nhiều chủ xí nghiệp đến náo loạn như vậy, tiền của ngươi có đủ trả cho bọn họ không mà còn đến lượt bọn ta?"

"Đúng vậy, ta mặc kệ, hôm nay nhất định phải trả tiền cho ta, bằng không, ngươi cũng đừng nghĩ mình có thể rời đi."

Lão bản nhà máy xi măng, trực tiếp nằm lên trên xe, nhìn chằm chằm vào tấm kính chắn gió trước, đổi mắt đỏ chót giống như muốn ăn thịt người vậy, điều này cũng không kỳ quái, hắn cầm lấy toàn bộ thân gia, mở một cái nhà xưởng, vốn lúc đầu tưởng rằng bản thân nhận được một cái đơn hàng lớn, thật không nghĩ đến, Hà Vinh Xương một mực tìm lý do để không trả tiền, vốn lúc đầu hắn còn tưởng Hà Vĩnh Xương là đại lão bản lớn, sẽ không quỵt nợ, nhưng mà ai có thể nghĩ tới tên này lại vô sỉ tới mức như vậy, lúc đầu còn mở miệng hứa hẹn, về sau gọi điện trước tiếp thuê bao, tìm mọi cách liên lạc cũng không được.

Còn cái nhà xưởng của hắn vì không trả nổi tiền lương nên phải đóng cửa, hiện nhà cửa cũng bán đi, mỗi ngày còn phải cãi nhau với lão bà, còn thiếu nợ người ta ở bên ngoài, nếu như không phải hắn còn có tiền để đòi, thì thậm trí còn nghĩ đến cái chết rồi.

Một chủ thầu mặc quần áo rách rưới nói ra: "Hà Vĩnh Xương, ngươi là tên súc sinh, tiền mồ hôi nước mắt của công nhân mà ngươi cũng không đưa, chiếc xe này của ngươi bán đi cũng được hơn một triệu, đủ để trả tiền lương cho chúng ta rồi."

"Đúng vậy a, đồ chó hoang, có tiền nuôi Tiểu Tam, không có tiền trả lương, ngươi hôm nay không đưa, thì đừng nghĩ đến chuyện rời đi."

"Rặc rặc!."

Một người đòi nợ kích động, cầm lấy việc gạch đánh vào cửa kính.

Cũng may kính của xe Land Rover vẫn tương đối ổn, tuy rằng bị nứt ra một mảnh, nhưng bên trong vẫn còn tốt. Nữ nhân trong xe thấy vậy, liền sợ hãi không thôi, hét toáng một tiếng, nói ra: "Hà Vĩnh Xương, người ta tìm ngươi đòi tiền, chuyện này không quan hệ tới ta, ta cũng không muốn chết cùng ngươi."

Nói xong.