Nam lão bản cũng nói: "Bên phòng cháy phải cần một số tiền lớn, còn có những thứ khác nữa, quá phiền toái rồi, ta hiện tại kinh doanh trên sàn thương mại điện tử không tệ, cũng không muốn đau đầu nữa, Mai Lương ngươi có muốn tiếp nhận lại quán nét hay không, không thì chúng ta bán máy tính rồi chia nhau sau."
"Cái ngươi đừng có như vậy mà."
Mai Lương luống cuống không thôi.
Mấy năm nay.
Hắn phất lên cũng không phải vì có tiệm net này a, người bên cạnh biết hắn là lão bản quán net, nhưng hắn cũng không nói quán net còn có hai cổ đông nữa.
Tiệm nét này chỉ có duy nhất một tầng hai, nếu như xử lý toàn bộ máy tính, tiệm net phải để trống hơn phân nửa, cái này có khác gì so với đóng cửa đâu cơ chứ.
Mà quán net này đóng cửa rồi, thì hắn còn có thể làm gì?
Máy tính ở quán net, thời điểm mua thi đắt, nhưng bán đi giá cả chưa chắc đã bằng một nửa như trước.
"Ta đã quyết định rồi."
Nữ nhân nghiêm túc nói.
Lão Lý cũng không dao động, cái cục diện rối răm như vậy, hắn đã sớm không muốn rồi, một tháng cũng chỉ có mấy nghìn tệ, còn không bằng ở công ty, một ngày còn kiếm lời hơn nhiều.
Mai Lương cắn răng một cái, nói ra: "Những năm nay, ta còn có một tiền gửi ngân hàng, nếu không thì đem căn phòng đang ở thế chấp, ta có thể đem cổ phần của các ngươi mua lại, tuy nhiên, chỉ có thể mua lại máy tính thôi, mấy thứ khác thì không đủ tiền."
"Được."
"Ta cũng không có ý kiến."
Ba người rất nhanh đạt thành nhất trí, Mai Lương dùng một giá tiền thấp, biến toàn bộ tiệm internet trở thành của một mình lão, nhưng hắn cũng không biết, đây cũng chỉ là ác mộng mới bắt đầu.
Lúc trước hắn vẫn còn tưởng mình là người trả giá nhiều nhất cho tiệm net, hai người khác chỉ nằm không lấy tiền, lại không nghĩ tới, hai người này là người cung cấp tài nguyên, có bao nhiêu tác dụng, thời điểm mất đi những điều này, hắn mới hiểu được đạo lý.
...
Bên trong cửa hàng haidilao.
Nước lẩu đã sôi trào.
Lục Dương dùng chiếc đũa cuốn một miếng thịt dê lại, bỏ vào nổi lẩu, sau đó thổi thổi, ăn một miếng.
Ăn xong, hắn nhìn Tiền Tiểu Hoa, hỏi: "Thế nào?"
Tiền Tiêu Hoa gật đầu: "Công việc tốt như vậy, ta đương nhiên nguyện ý làm rồi, tiền lương một tháng ba nghìn a, từ lúc ta ra ngoài làm công đến bây gờ, còn chưa từng làm việc có tiền lương cao như vậy."
Tiền lương ba nghìn, vừa đúng là tiền lương của Diệu Hồng trước kia, Lục Dương không tăng cũng không giảm xuống.
"Vậy được, quyết định vậy đi."
Lục Dương lại nhìn Chu Đình Đình, nói ra: "Ngươi thì sao?"
Chu Đình Đình do dự một chút, nói ra: "Ta không muốn rời Miêu Thôn lắm, lần đâu tiên ta đến Lục Thành là dừng chân ở đây, từ đó đến bây giờ cũng được mấy năm, bây giờ rời khỏi Miêu Thôn, trong nội tâm có chút trống rỗng."
Loại cảm giác này, Lục Dương kỳ thật cũng có.
Ở đây lâu ngày cũng thành một thoái quen, đột nhiên đi nơi khác, vẫn còn một ít sợ hãi.
Đây đại khái là mất cảm giác an toàn đi.
Tuy nhiên.
Không đi cũng phải đi.
Hiện tại không đi.
Vài năm sau, Miêu Thôn phá bỏ, đến lúc đó cũng phải đi, cũng không biết kiếp trước, Chu Đình Đình thế nào, lúc đó, Lục Dương cũng không tới tiệm net Kiến Đỏ lần nào, cũng không nhận thức cô gái thu ngân xinh đẹp như này.
Chỉ sợ rất lâu mới có thể thích ứng được.
Lục Dương thở dài.
Đâu chỉ có mình Chu Đình Đình là có cảm giác như vậy, lúc Thành Thôn biến mất, đồng thời cũng làm biến mất biết bao nhiêu kỉ niệm của người trẻ tuổi.
Sau khi tốt nghiệp vài năm, Lục Dương đã từng lái xe đi qua nơi cư trú lúc mới ra trường của mình, ngắn ngủi mới qua vài năm, cảnh vật đã khác xưa rất nhiều, con đường phồn hoa nhộn nhịp người qua lại đã biến mất đâu không thấy, chủ tiệm bán thịt, vợ chồng bán sủi cảo, tiểu Hồng tỷ, từng người quen cũng biến mất.
Chỉ còn lại những tòa nhà chọc trời cao mười hai mười ba tầng, lạnh như băng, như là pho tượng đứng giữa trời cao.
Nhìn Chu Đình Đình.
Lục Dương nói ra: "Như vậy đi, bên phía Đông Đại Học Thành, cửa tiệm bán quần áo thì Tiểu Hoa tới xem trước, Chu Đình Đình tạm thời lưu lại ở Miêu Thôn bên này, ta sẽ tìm cho nàng một công việc khác, không được thì làm bà chủ thuê nhà, bình thường không có việc gì thì lái xe điện qua bên cửa hàng Tiêu Hoa dạo chơi, bên phía Đại Học Thành cũng rất náo nhiệt, so với bên này không kém bao nhiêu.
Lục Dương cũng không có yêu cầu Chu Đình Đình lập tức rời khỏi không gian thoải mái của mình, những thứ này coi như để nàng chậm rãi thích ứng.
Ít nhất.
Có kiếm được lời nhuận hay không Lục Dương cũng không quan tâm.
Tiền Tiểu Hoa là một nữ nhân thông minh, nàng kinh ngạc nhìn thoáng qua Lục Dương, sau đó hâm mộ nói: "Đình Đình, bạn trai của ngươi thật tốt."
Những lời này phát ra từ phế phủ.
Nàng không tự chủ được nói ra.
Tại nổi lẩu ăn một bữa, Chu Đình Đình cùng Tiền Tiểu Hoa đều cảm thấy mỹ mãn, Lục Dương không ăn được bao nhiêu, hắn không thích loại phương thức lẩu này, bây giờ chỉ có thể gặm hai cái đùi gà.
Trước khi đi.
Lục Dương tới bồn rửa tay, rửa sạch mấy quả cherry mình mới mua, sau đó phân cho hai nữ sinh một bó, vừa đi vừa ăn.
Trong lúc đó.
Lục Dương gọi cho Ngô Bá một cuộc điện thoại, nói đã an bài xong.
Ngô Bá bên kia cũng rất nhanh chóng, nói sẽ mau đặt vé xe về nhà, xem ra hắn cũng không thể chờ được nữa rồi.
Tiền Tiểu Hoa ở một nơi khác trong Miêu Thôn.
Đến nơi, nàng nói ra: "Không quấy rầy hai người nữa, ta về chỉnh đốn phòng lại một chút, trong phòng lộn xộn, không thể mời các ngươi vào phòng ngồi được rồi."
"Được, ngươi chuẩn bị một chút, xế chiều ngày mai ta quay lại mang ngươi qua, trước làm quen một tí."
Lục Dương nhắc nhở.
"Ừ, xế chiều ngay mai nhớ liên hệ ta."
Vừa rồi ăn cơm, hai người cũng trao đổi số điện thoại với nhau.
Tiền Tiểu Hoa sau khi về nhà.
Bây giờ chỉ còn lại hai người Lục Dương cùng Chu Đình Đình, đã không có cái bóng đèn, Chu Đình Đình ngược lại có chút khẩn trương, nàng lắp bắp nói: "Chúng ta đi đâu bây giờ?"
"Trời sắp tối rồi, tìm chỗ nghỉ ngơi đã."Lục Dương nói ra.
"Không về nhà sao?"
Chu Đình Đình hỏi.
"Trong nhà hiện tại không có điện."
"Vẫn nên trở về đi, không có điện cũng không sao, đi ngủ sớm một chút là được rồi."
"Được, chúng ta cùng về."