Lục Dương ở tiệm tạp hóa ven đường mua một cái đen pin, sau đó hai người cùng nhau trở về nhà.
Trong phòng khá tối.
Thanh Thôn vốn có nhiều tòa nhà chung cư, nên ánh sáng chiếu vào từ hai phía cửa sổ cũng không tốt, huống gì mặt trời bên ngoài đã ngả về tây.
"Có sợ không?"
Lục Dương mở ra đen pin.
Đen pin chiếu sáng cả phòng, hỏi nàng.
Chu Đình Đình lắc đầu: "Không sợ a, thời điểm trước kia ở quê, trong nhà thường xuyên mất điện, sớm đã thành thói quen..."
"Ngươi không thể phối hợp một cai sao? Nói sợ sao?"
Lục Dương có chút câm lặng.
Nữ nhân này, quả thật lá gan không nhỏ nha.
Căn phòng tối thui như này, đổi thành mấy nữ sinh khác, nhất định sẽ sợ hãi muốn ôm một cái mới được.
"Ta sợ...."
Chu Đình Đình nói ra.
"Quá giả trân rồi."
Lục Dương đặt đèn pin một góc chiếu sáng cả căn phòng, sau đó đi tới khóa trái cửa lại, nhìn thấy động tác của Lục Dương, Chu Đình Đình có chút hơi khẩn trương.
Lục Dương cười cười, nói ra: "Hôm nay sẽ không để ta ngủ sô pha chứ?"
Lần trước ngủ ghế sô pha, đó là bởi vì Chu Đình Đình còn phải trực ca đêm, lại tiếp thêm hắn cho đến giữa trưa, thật sự quá mệt mỏi, lần này có thể không làm được...Lục Dương chạy tới đây, cũng không phải để trải nghiệm cảm giác ngủ sô pha.
Dưới ánh sáng của đèn pin, sắc mặt Chu Đình Đình đỏ rực, nói ra: "Để ta thêm một cái chăn màn."
"Được."
Lục Dương gật đầu.
Nữ nhân rụt rè cũng là chuyện bình thường.
Mượn nhờ ánh sáng đèn pin của Lục Dương, Chu Đình Đình tìm lại cái chăn mỏng lần trước, đặt trên gường ngủ, rồi tìm thêm một cái gối đầu.
Sau đó hỏi hắn: "Ngươi tắm rửa không?"
"Không có nước ấm làm sao mà tắm? Ta không tắm đâu."
Chu Đình Đình dùng 'Thanh Nhiệt' để nấu nước nóng đấy, chính là loại kết dây kết nối với điện, bên trong có một thanh nhiệt thả vào trong thùng nước, cắm một hồi, có thể có một thùng nước sôi.
Dùng Thanh Nhiệt nấu nước cùng bình nước nóng tuy khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kỳ lạ, nhưng mà. Lục Dương cảm thấy thứ này không an toàn, nhưng nếu điều kiện không tốt, muốn dùng được nước nóng, cũng chỉ có thể mua thứ này.
Tuy rằng nấu nước nóng rất nhanh, nhưng không có điện, khẳng định không dùng được.
"Vậy ngươi ngủ đi, ta đi tắm."
Chu Đình Đình mỗi ngày đều có thói quen tắm rửa, chủ yếu là đi làm ở tiệm net, trên thân thế nào cũng dính phải mùi mì tôm cùng khói thuốc, nếu như không tắm thì sẽ cảm thấy không thoải mái lắm...
Lục Dương có chút kinh ngạc: "Không sợ lạnh?"
"Cũng không phải mùa đông, sợ cái gì...."
Chu Đình Đình tìm một bộ đồ ngủ, đi vào phòng vệ sinh ,sau đó liền truyền đến thanh âm nước chảy rào rào, cũng may là điện cúp chứ không phải nước cúp.
Nơi đây tự nhiên cũng không có bốn tắm, nên Chu Đình Đình muốn tắm phải sài chậu nước.
Chu Đình Đình vừa tắm, vừa nhắc nhở Lục Dương.
"Ngươi đi ngủ trước đi."
"A."
Lục Dương trở về một tiếng, nhưng không có làm theo, chuyện thế này, làm sao mà ngủ được, đây không phải đang đùa sao? Một đại mỹ nữ đang tắm rửa trong phòng, tiếng nước còn có thể nghe thấy, ngươi nói làm sao mà ngủ được đây?
Với lại chỉ có mấy kẻ ngốc mới bịt tai đi ngủ.
Lục Dương cởi bỏ áo khoác rồi chui vào trong chăn, nhiệt độ bây giờ xuống thấp không ít, buổi tối vẫn còn phải đắp chăm, hắn lấy điện thoại ra nhìn nhìn.
Pin cũng còn một chút, Lục Dương cũng không dám chơi, nếu không có pin, ngày mai nhà điện làm sao có thể liên lạc được với hắn.
Trong lúc rảnh rỗi.
Lục Dương cầm lấy đèn pin, quan sát gian phòng của Chu Đình Đình.
Phòng ngủ của nàng rất đơn giản.
Chỉ có một cái tủ quần áo, một cái giường, hai cái tủ đầu giường, ở gần vị trí cửa sổ, có thể nhìn thấy đôi giày trắng nhãn hiệu Cavans, trên tủ đầu giường, chính là một cái Sạc Kẹp Pin Đa Năng.
Lục Dương cầm lên nhìn.
Cái sạc pin này mau đen, phía sau còn có nhãn hiệu, loại này rất dễ sài, chỉ cần lấy pin từ trong điện thoại ra, sau đó kẹp vào đầu nối, cắm điện, là có thể nạp điện rồi, thứ này hầu như nhà nào cũng có.
Đáng tiếc a.
Sạc pin này ở thời đại này là vạn năng, pin gì cũng nạp được, nhưng vài năm sau lại biến mất bởi vì theo không kịp bước chân của thời đại, cũng không thể lấy vít mà tháo pin iphone ra sạc được...
Tiếng nước trong phòng vệ sinh dần dừng lại.
Đột nhiên một tiếng 'Rầm Ào Ào' phát ra, hẳn là Chu Đình Đình đổ toàn bộ nước cuối cùng trong chậu, một lát sau, cửa phòng vệ sinh mở ra.
Lục Dương cầm theo đèn pin đi tới.
Chu Đình Đình đang cầm lấy một cái khăn lông lau tóc, tuy rằng nàng không có gội đầu, nhưng bởi vì tóc tương đối dài, thời điểm tắm rửa, không may làm ướt một ít tóc.
Trên người nàng cũng thay một bộ đồ ngủ mới cầm vào.
Phía trên là một cái áo dây màu lam, lộ bả vai cùng rốn ra bên ngoài, phía dưới cũng không mặc váy, mà là một cái quần đùi, đồng dạng rất ngắn, dưới ánh đèn pin, là một đôi chân dài bông tuyết...Trong lúc nhất thời, Lục Dương có chút không rõ lắm, là cái loại áo ngủ này, nó thiết kế ngắn như vậy hay là do Chu Đình Đình lớn lên...
"Cái áo này ngươi mặc lâu lắm rồi sao?"
Lục Dương hỏi.
Hắn loại bỏ đáp án đầu tiên.
Chu Đình Đình đưa tay che ánh sáng, nói ra: "Ừ, cũng năm sáu năm rồi, ta mua lúc còn đi học."
Chu Đình Đình kéo quần đùi xuống, giật giật ,nói ra: "Có chút ngắn rồi."
"Không ngắn, không ngắn, vừa vặn vừa vặn."
Ánh mắt Lục Dương đánh giá đôi chân dài của nàng, thật sự trắng qua đi....Thật đúng là lão thiên gia ưu đãi gì cho nàng, mà lại dưỡng ra một làn da trắng như tuyết vậy, thậm trí còn không tì vết, quả thật không có thiên lý mà.
"Ngươi sao lại không đi ngủ?"
Chu Đình Đình có chút thẹn nói.
Lục Dương thể hiện da mặt dày của mình, nói thẳng: "Đợi ngươi."
Chu Đình Đình quẫn bách, lê đôi dép lê đi tới, tại bên giường lo lắng một chút, nói ra: "Ngươi không nên suy nghĩ bậy bạ."
"Ừ, ta có nghĩ gì đâu."
Lục Dương nói ra.
Chu Đình Đình vén chăn lên chui vào, nàng vừa mới tắm rửa xong, hơi nước vẫn còn bốc lên, vẫn tương đối lạnh, chủ yếu là áo ngủ cũng quá nhỏ, nên không có tác dụng.
Lục Dương đặt đèn pin lên đầu giường, chiếu lên trần nhà.
...
"Hình như áo của em hơi ngắn, mặc áo của anh này...."
...
Sáng sớm.
Ánh mắt trời chiếu vào Thành Thôn.
Lục Dương liền mở mắt.
Đen pin đã hết điện rồi, mới mua nên lượng điện tích trữ vẫn còn hạn chế, đêm qua triệt để đã dùng hết, Chu Đình Đình còn ngủ ở bên cạnh, tóc tai nàng lộn xộn, khuôn mặt nhỏ nhắn thì đỏ bừng.
Lục Dương lặng lẽ từ trên giường đi xuống.
Lặng lẽ nhặt quần áo trên mặt đất mặc lên.
Đi vào phòng vệ sinh, nơi đây chỉ có một cái khăn mặt cùng một cái bàn trải, hắn lại lặng lẽ đi ra ngoài, chuẩn bị đi mua bàn trải đánh răng.
Dưới lầu.
Hùng đại tỷ đang chuyển bánh rán lên xe để ra quán.
Nghe được động tĩnh, nàng ngẩng đầu lên nhìn, vừa vặn phát hiện Lục Dương từ phòng Chu Đình Đình đi ra ngoài, nàng kinh ngạc không thôi, sợ bị phát hiện nên cũng không dám nhìn nhiều.
"Đại tỷ, ra quán à."
Lục Dương từ trên cầu thang đi xuống.
Không thèm để ý chút nào mà chào hỏi.
Hùng đại tỷ đã sớm biết quan hệ của mình cùng Chu Đình Đình, không cần phải che che lấp lấp làm gì, lại càng không phải già vờ, làm như vậy càng khiến người ta hoài nghi.
"Đúng vậy a."
Hùng đại tỷ liếc nhìn đánh giá Lục Dương.
Còn nói thêm: "Một tí nữa người dân đi làm việc rồi, ta đem quầy hàng ra bán luôn."
Hùng đại tỷ bán chính là bánh rán trái cây, thời điểm chiều tối là thời điểm sinh ý tốt nhất, tuy nhiên, bởi vì nguyên nhân đêm qua mất điên, nàng không ra quán được, nên nguyên liệu vẫn còn.
"Để ta giúp ngươi đẩy ra."
Từ sân nhỏ đi ra ngoài phải qua một bậc thang nhỏ, Hùng đại tỷ đi một mình có vẻ hơi cố sức, Lục Dương hỗ trợ đẩy một chút.
Xong xuôi, đối phương liên tục cảm ơn.
Ra cửa, đối diện cũng có một cái siêu thị nhỏ, tuy nhiên Lục Dương vẫn cố ý đi thêm vài bước,đi đến siêu thị gần chỗ bán bún thập cẩm cay, nơi này cũng mở cửa rồi.
Lục Dương đi vào.
Cùng lão bản lên tiếng chào hỏi: "Hổ ca."
"Là cậu, Lục Dương."
Thấy Lục Dương đi tới, Tống Lão Hổ cười ha hả chào hỏi, còn cảm tạ vài câu: "Ta nghe Trương Bấn nói tới nhà cậu thuê tầng một, hơn nữa tiền thuê còn rất rẻ, chuyện này cảm ơn cậu rồi..."
"Khách sáo làm gì, nếu nói cảm ơn, vẫn còn là tôi phải cảm ơn anh, cũng làm phiền anh hai lần rồi." Lục Dương nở nụ cười.
"Cảm ơn lui cảm ơn tới quá phiền toái rồi, người đệ này, ta nhận rồi, về sau giữa chúng ta không cần phải khách khí như vậy."
Lục Dương cười cười: "Được, Hổ ca, ngươi huynh này, ta cũng nhận rồi."
Tống Lão Hổ vỗ vỗ bả vai Lục Dương, có chút kinh ngạc hỏi: "Thể cốt không tệ, cậu có tập võ sao?"
"Có rèn luyện qua vài năm."
Lục Dương nhìn thoáng qua Tống Lão Hổ, vị lão ca này cũng không đơn giản a.