Lão bản sạp trai cây là người quen lúc trước, tuy nhiên, mỗi ngày quầy hàng đón nhiều khách nhân qua lại, với lại Lục Dương cũng rất lâu rồi chưa xuất hiện, hiển nhiên không nhớ hắn là chuyện bình thường, lão bản cười ha hả, nói: "Mua gì đây?"
"Cherry giá sao?"
Lục Dương nhìn vào thùng lớn chứa đầy cherry, quả nào quá đấy đều rất rực rỡ.
Nhìn qua thấy rất tươi.
"Bốn mươi tám tệ một cân."
Lão bản nói ra.
Sợ Lục Dương chê đắt, hắn còn nói: "Hàng mới nhập từ sáng nay, tươi ngon vô cùng, có nếm thử một quả không?"
Bốn mươi tám tệ một cân quả thật không rẻ, đổi thành những lão bản keo kiệt, quả thật không dám cho khách hàng nếm thử, tuy nhiên lão bản này rất thông minh, biết rõ người trẻ tuổi coi trọng mặt mũi, nếu thật ăn vào, chỉ cần mùi vị không phải quá dở, thì sẽ mua lấy một ít.
Lục Dương nếm thử, mùi vị cũng không phải tuyệt hảo, nhưng coi như cũng được, xứng với cái giá tiền này.
Chu Đình Đình ngồi trên xe điện, ban đầu nàng không muốn tham gia náo nhiệt làm gì, nhưng nhìn thấy Lục Dương đứng trước thúng cherry, nhịn không được đem chân chống xe gạt xuống, vội vàng đi tới.
"Cái này bao nhiêu tiền một cân."
"Bốn mươi tám tệ."
"Quá mắc, quá mắc, mua cái khác đi."
Bốn mươi tám tệ một cân.
Đối với Chu Đình Đình mà nói, quả thực chính là con số thiên văn, nàng vất vả một ngày mới kiếm được sáu mươi tệ đó.
Lão bản có chút khó xử nhìn thoáng qua Lục Dương.
Lục Dương nói ra: " Lấy cái này đi, cân cho ta khoản hai cân."
"Được."
Lão bản cũng không có quản Chu Đình Đình, dù sao làm ăn buôn bán cũng có ánh mắt, lão liếc một cái có thể biết người nào làm chủ, Chu Đình Đình không có biện pháp thay đổi quyết định của Lục Dương, chỉ có thể cố nén đau lòng.
Nhìn thấy lão bản giả bộ bỏ vào nhiều.
Nàng vội vàng nói: "Đủ rồi, đủ rồi, ngươi bỏ sắp quá hai cân rồi."
Lão bản vốn tính bỏ ba cân, nhưng nghe nói như thế, chỉ có thể thu tay lại, Chu Đình Đình lại thò tay vào trong túi, đem mấy quả thừa mang ra, đặt lại vào thùng.
Lão bản bắt đầu cân, nói ra: "Hai cân hơn một chút, một trăm lẻ hai tệ."
Lão bản nhấn vái cái, cân điện tử liền trực tiếp hiện giá tiền.
"Một trăm đi."
Chu Đình Đình nói.
"Được."
Lão bản gật đầu.
Hắn buôn bán kèo này lời không ít, ít hơn hai tệ cũng không coi vào đâu.
Chu Đình Đình đang muốn trả tiền, tuy nhiên bị Lục Dương cản lại, nếu quả thật cho nàng bỏ tiền, chỉ sợ nửa đêm còn đau lòng đến chết không ngủ được mất, Lục Dương trực tiếp lấy ra ví tiền, cầm lấy tờ một trăm tệ đưa cho lão bản.
Tờ tiền mặt mới tinh, lão bản cũng không kiểm tra, bỏ tiền vào trong thùng, cười ha hả nói: "Cậu có một người bạn gái không tệ, tiết kiệm tiền thuê quản gia."
"Nàng từ trước đến nay vậy mà.."
Lục Dương cười nói.
Sau khi trở lại Miêu Thôn, đã hơn bốn giờ rồi, Chu Đình Đình đem xe điện để vào sân, lại lên phòng cất laptop của mình.
Tiền Tiểu Hoa đánh giá phòng ở, nói ra: "Phía trên khóa lại toàn bộ rồi sao?"
Bon hắn đang ở tầng hai, có thể nhìn thấy cầu thang tầng ba.
"Hai tầng đã đủ phiền toái rồi, phía trên ta không có ý định cho thuê nữa." Lục Dương trả lời.
"Vậy cũng quá lãng phí rồi." Tiền Tiểu Hoa lè lưỡi một cái, nếu đây mà là tòa nhà của nàng, khẳng định đã cho thuê toàn bộ, nằm không cũng có thể kiếm tiền a.
Còn có người chê mình nhiều tiền sao.
Từ đó, có thể nhìn ra, bạn trai của Chu Đình Đình quả thực rất có tiền, căn bản không quan tâm chút tiền lẻ ấy, vì sao nam nhất tốt như vậy, mà nàng không gặp được a?
Tiền Tiểu Hoa có chút hối hận, lại nghĩ tới Chiêm Tuấn ở trong quán net, so sánh với nhau, nàng lập tức cảm thấy mất hứng thú.
Phòng chưa có điện, ánh sáng bên ngoài cũng không tốt, bên trong tối thui như vậy, hai người đều không đi vào, chờ Chu Đình Đình cất laptop xong, ba người liền cùng nhau đi xuống. Nhìn thấy tầng một có căn phòng được quét dọn sạch sẽ.
Chu Đình Đình hỏi: "Phòng này, cũng có người thuê sao?"
"Ừ."
Lục Dương gật đầu: "Chính là đại ca bán bánh chuối nướng lần trước, một chiêu chế ngự tên lừa đảo, phòng này chính là do hắn thuê."
"A."
Chu Đình Đình còn nhớ rõ người kia.
Sau đó nàng cùng Tiền Tiểu Hoa nói nhỏ vài câu.
Tiền Tiểu Hoa hiển nhiên cũng sớm nghe qua Chu Đình Đình nói về chuyện này, trong lòng còn sợ hãi, nói: "Chu Đình Đình lần đó thiếu chút nữa bị gạt rồi."
"Được rồi, đừng nhắc lại mấy chuyện xưa nữa, chúng ta ra ngoài tìm một chỗ ăn chút gì đi, mà xung quanh đây có chỗ nào ngon không?"
Lục Dương cũng không muốn nhiều lời ở chuyện này.
Chu Đình Đình cùng Tiền Tiểu Hoa ở Miêu Thôn rất lâu, đối với nơi này bọn họ hiểu rõ hơn hắn.
Lục Dương tuy rằng đã tới đây mấy lần, nhưng lần đâu là đi cùng Đinh Siêu, cũng chỉ đi nhìn vài vòng.
Chu Đình Đình suy nghĩ một chút, nói: "Không thì ăn bún thập câm cảy đi."
"Mới chiều thôi đã ăn bún thập cẩm cay rồi, không sợ tối chịu không nổi a."
Lục Dương lắc đầu.
Chu Đình Đình giống như chỉ biết mỗi chỗ bán bún thập cẩm cay vậy.
Bọn hắn hai lần đi ăn bún thập cẩm cay rồi a.
Lục Dương lại hỏi Tiền Tiểu Hoa: "Ngươi biết chỗ nào ngon ở đây không?"
Tiền Tiểu Hoa nhỏ giọng nói: "Vậy phải xem cấp bậc thế nào."
"Xa hoa nhất."
Lục Dương nói thẳng.
Tiền Tiểu Hoa sau khi nghe xong, cười tủm tỉm, nói: "Cái này chính ngươi nói đấy, đợi tí nữa Chu Đình Đình đau lòng cũng không trách ta được."
"Tiểu Hoa, ngươi sẽ không nói đến chỗ Haidilao đó chứ."
Chu Đình Đình khiếp sợ nói.
"Chính là cái chỗ kia, thế nào, hôm nay có người mời khách, chúng ta đi thử một lần?" Tiền Tiểu Hoa có chút chờ mong, nói.
Khi làm việc ở tiệm net, càng nàng cũng nghe nói tới Haidilao tốt như thế nào, ngon ra sao, nhưng một lần cũng chưa từng đi qua nếm thử.
Chu Đình Đình nhỏ giọng nói: "Cái chỗ kia, có chút đắc lắm."
"Hình như mỗi người hơn trăm tệ là đủ rồi."
Tiền Tiểu Hoa nhỏ giọng nói ra.
Chu Đình Đình vẫn có chút chê đắt.
Lục Dương cười cười, nói ra: "Đi đi, tuy rằng đồ ăn của Haidilao cũng không phải ngon, nhưng nơi đó phục vụ coi như cũng được, các ngươi đi tới mở mang kiến thức một chút cũng được."
"Ta biết rõ nó ở đâu, không xa, chúng ta đi bộ cũng được."
Tiền Tiểu Hoa đi phía trước dẫn đường.
Quả nhiên không xa.
Nhưng cũng phải đi gần hai mươi phút mới tới nơi, đi vào một tòa nhà cao ốc bảy tầng, nhìn ra, Tiền Tiểu Hoa khẳng định đã sớm muốn tới nơi này, chỉ là khổ nỗi không đủ kinh phí, nên một mực không dám tới.
Tuy rằng giờ này mới vừa vặn đến giờ cơm, nhưng người cũng có không ít, ba người đợi một hồi, mới tìm được vị trí trống ngồi xuống.
Hai nữ sinh thì có chút câu thúc, Lục Dương liền giúp bọn họ gọi đồ ăn.
Sau khi chờ nhân viên phục vụ rời đi.
Tiền Tiểu Hoa mới nhìn xung quanh một lần.
Còn lấy điện thoại ra chụp vài tấm.
Chu Đình Đình mặc dù không có chụp ảnh, nhưng cũng tò mò đánh giá bốn phía, dù sao đây cũng là lần đầu nàng đến mấy nơi như này, vẫn còn chút khẩn trương cùng hưng phấn.
"Sao lại không chụp ảnh?"
Lục Dương nhìn Chu Đình Đình ngồi im.
"Điện thoại Đình Đình hỏng cameras rồi."
Tiền Tiểu Hoa nhỏ giọng nói ra.
"Cho ta xem một chút. "Lục Dương vươn tay.
Chu Đình Đình lấy điện thoại đi động ra, Lục Dương cầm lấy nhìn xem, vị trí cameras, có một cái khe hở, xem bộ dạng là rơi bể, hơn nữa điện thoại của Chu Đình Đình lại là smartphone.
Là một chiếc điện thoại không rõ thương hiệu, độ phân giải rất thấp, sài hệ thống Android.
"Để sắp tơi ta đổi cho ngươi một chiếc điện thoại mới." Lục Dương thở dài.
"Không cần, điện thoại của ta vẫn dùng rất tốt." Chu Đình Đình lắc đầu.
"Chụp ảnh còn không được, vậy mà còn dám nói tốt, cái màn hình điện thoại này cũng ố vàng quá rồi, ta hòi nghi sử dụng lâu có nguy cơ hại mắt."
Lục Dương không biết Chu Đình Đình kiếm cái điện thoại này từ đâu, nhưng đoán chừng là đồ second hand, mới ăn phải lỗ vốn như vậy.
Nước dưới đáy nồi đã trào lên mà đồ ăn vẫn còn chưa tới.
Lục Dương nghĩ đến sự tình của bên cửa hàng bán quần áo, hắn nói ra: "Ở chỗ ta có một cái công việc, không biết các ngươi có muốn làm không?"