Lần trước mua xe điện, nhờ được Tống Lão Hổ giới thiệu, nên Lục Dương được ưu đãi không ít, phần tình cảm này Lục Dương vẫn còn nhớ rất rõ, gia hỏa này, chỉ qua có chút tàn nhẫn, nhưng Lục Dương biết rõ, hắn là một người nhiệt tình.
Trương Bân bắt đầu thu dọn phòng ở mới của mình.
Căn phòng tương đối loạn.
Cũng may công cụ quét dọn vẫn còn.
Hôm nay tuy rằng chưa thể chuyển qua, nhưng hiện tại cũng không cần bày quán, dùng khoản thời gian này để quét dọn một cái, Trương Bân cảm giác mình rất may mắn, căn phòng lúc trước của hắn ở tầng ba, nên phải đặt quầy hàng ở dưới, làm hắn có chút không yên lòng, hơn nữa, mỗi lần bày quán, đều phải leo lên leo xuống để chuyển nguyên liệu, hết sức phiền toàn, bây giờ ở tầng một, về sau dọn hàng hay bay ra, cùng trực tiếp dùng xe xích lô đây thẳng vào là được rồi.
Không đến một hồi.
Điện thoại của Lục Dương vang lên.
Cầm lên nhìn nhìn, là số bản địa của thành phố Lục Thành, chắc là công nhân thợ điện rồi, Lục Dương nhận máy nghe.
"Xin chào, tôi là Lục Dương."
"Xin chào, tôi là nhân viên của công ty điện lực Thành Thôn, tôi họ Phù, tòa nhà của ngày dây điện bị đốt phải không?"
...
Ở trong điện thoại trao đổi một chút, Lục Dương đã hẹn được thời gian đối phương qua khắc phục, là 6:30p sáng mai.
Chủ yếu là đổi dây điện mới, nên cần phải cắt điện phụ cận, buổi chiều cùng buổi tối đều có thương hộ buôn bán, rõ ràng không thích hợp.
Lục Dương tính toán đem dây điện tầng một cùng tầng hai đổi sang dây mới, còn những thứ khác thì mặc kệ, dù sao hắn cũng đang đợi giải tỏa đi nơi khác, tuy rằng hiện tại đối với hắn mà nói, được nhà nước bồi thường mười phòng nhỏ, cũng không thấm vào đâu.
Tuy nhiên có thể trải nghiệm cảm giác bồi thường, coi như cũng không tệ, tòa nhà này có thủ tục chính quy, hợp pháp, lại sang tên của hắn, nên về sau cũng không có bất kì tranh luận gì.
"Hùng tỷ, buổi sáng ngày mai mới có điện, đoán chừng hôm nay tỷ phải đợi rồi."
Nói chuyện điện thoại xong, Lục Dương nhìn Hùng đại tỷ nói ra.
Hùng đại tỷ khoát tay áo: "Không có việc gì, không có việc gì, một ngày không bầy quán cũng không sao."
Nàng sợ cúp điện mất vài ngày, chứ một ngày, rõ ràng nàng không coi vào đâu, cuộc sống của nàng cũng trải qua nhiều đau khổ rồi, nên học cách chấp nhận với cuộc sống, nàng cười nói: "Chồng nhà ta làm ở công trường, mỗi ngày luôn muốn ăn món gà kho tộ, tối nay cúp điện, gia đình có thể đi ra ngoài ăn, cải thiện bữa ăn rồi."
Gà kho tộ, chính là cải thiện bữa ăn sao?
Lục Dương mỉm cười.
"Vậy thì tốt."
Giải thích xong cho bên này, Lục Dương lại gửi tin nhắn đến cho những người thuê phòng khác là sáng mai mới có điện, tin nhắn hắn gửi một loạt, bao gồm có cả Chu Đình Đình nữa.
Làm xong những thứ này.
Hắn mới hướng về đường chính đi ra ngoài.
Thời điểm đi qua con hẻm mát xa nhỏ, Lục Dương hướng vào bên trong nhìn thoáng qua, mảnh cửa cuốn vẫn còn khóa, hai lần đi ngang qua đây, hắn đã không nhìn thấy tỷ tỷ tên Cưu Nhi kia nữa rồi.
Nàng thật sự hoàn lương rồi sao?
Nếu như mà như vậy, thì Lục Dương còn vì nàng mà cảm thấy cao hứng, dù sao, làm cái nghề này, có mấy người có thể chết già, dù sao khi thoát ra khỏi ngành này, cũng rước lại cho mình một thân bệnh tật.
Ra khỏi Miêu Thôn, đi tới ven đường, Lục Dương ý định đi tới tiệm nét Kiến Đỏ nhìn xem.
Tính toán thời gian.
Hơn mấy tháng rồi, hắn đều không có nhìn thấy Chu Đình Đình, đi tới đây rồi, không gặp nàng cũng không thích hợp.
Trong quán nét Kiến Đỏ.
Chu Đình Đình nhìn điện thoại, nàng cũng nhận được tin nhắn.
Một nữ sinh cao gầy thấy vậy, liền bu lại nhìn xem, vừa cười vừa nói: "Đình Đình, đây chính là vị kia của nhà ngươi sao?"
Chu Đình Đình vội vàng cất di động.
"Hoa tỷ, ngươi nói gì vậy, cái gì mà vị kia nhà ta."
Tiểu Hoa cười nói: "Sao, không phải vị kia nhà ngươi nhắn tin tới à?"
"Là hắn, nhưng không phải nhà ta, ta bây giờ còn thuê phòng của hắn đây này." Chu Đình Đình giải thích nói.
Tiểu Hoa cười nói: "Thấy ngu chưa, đã đến quan hệ này rồi, còn phân rõ ràng như vậy làm gì, chiếc laptop mắc như vậy, người ta còn tặng cho ngươi, còn chiếc xe điện kia nữa, nói là cho mượn chứ thực chất không phải tặng à, hơn nữa, lần trước không phải ngươi nói, tiền thuê nhà cũng cho ngươi thu luôn sao? Cái này còn không phải đưa tiền tiêu vặt cho ngươi?"
"Không phải, ta chỉ hỗ trợ thu giùm hắn, về sau đưa lại."
Chu Đình Đình lắc đầu.
Tiểu Hoa lắc đầu, trong lòng cảm thấy Chu Đình Đình quá ngốc, đúng là kẻ ngốc còn sót lại từ kỉ băng hà mà, nếu đổi lại là nàng, có một người bạn trai có tiền như vậy, thì đã sớm nghỉ làm ở tiệm nét, khỏi phải mỗi ngày ngửi mùi mì tôm.
Mì lẩu thái quả thật rất nồng a.
Tiểu Hoa ngẩng đầu.
Vừa đúng lúc này có một nam sinh trẻ tuổi đi tới, trên tay người trẻ tuổi này là một đóa hoa, hắn cười nói: "Hoa tỷ, bó hoa này là ta cố ý mua ở trại hoa lúc buổi sáng, rất đẹp, tặng cho tỷ..."
"Ta không cần."
Tiểu Hoa khoát tay áo, chịu không nổi nói.
Người trẻ tuổi cũng không tỏ ra nhụt chí, người này không được, hắn lại thay đổi mục tiêu, nhìn chằm chằm vào Chu Đình Đình, nói ra: "Đình Đình, hoa này cho ngươi."
Chu Đình Đình cũng khoát tay từ chối.
Tiểu Hoa tức giận cực kỳ, nói ra: "Chiêm Tuấn, Đình Đình có bạn trai rồi, ngươi cũng đừng có mà nằm mơ nữa, ngươi bật máy lên, chơi trò xếp gạch đi."
"Cái gì, Đình Đình có bạn trai rồi."
Chiêm Tuấn kinh ngạc nói.
"Ừ."
Chu Đình Đình nhẹ gật đầu.
Nàng biết rõ gia hỏa này, là khách quen của quán net, thời gian chơi ở đây còn lâu hơn thời gian nàng làm, lúc trước có cô bé thu ngân hắn cũng truy cầu qua, tuy rằng về sau thất bại không thành công.
"Ài."
Chiêm Tuấn thở dài, lấy ra giấy chứng minh nhân dân của mình.
Tiểu Hoa nhận lấy, ở trên máy quẹt một cái.
"Thẻ kích hoạt rồi, số dư còn lại hai mươi tám tệ."
Nhận lại giấy chứng minh nhân dân của mình.
Chiêm Tuấn cười khổ một tiếng: "Lại sắp hết tiền rồi."
Tiểu Hoa nhịn không được ,nói ra: "Chiêm Tuấn, ngươi mỗi ngày đều tới đây chơi, tiền ngươi chơi ở đây, cũng đủ để mua hai cái máy tính rồi, sao ngươi không mua cho bản thân mình một cái máy tính."
Chiêm Tuấn lắc đầu, nói: "Ngươi không hiểu..."