Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 530: Chủ Thuê Nhà Của Chúng Ta (2)




Lúc trước Ngô Bá cùng Lục Dương giống nhau, đều phá như quỷ, không ít lần bị lão sư phạt đuổi ra ngoài.

"Ừ, học ở phía Đông Thành đại học, lúc trước anh ở đó mở một tiệm bán quần áo, bảo hắn hỗ trợ nhìn xem, hiện tại không thể làm được nữa, nên tới đây thông báo cho anh một tiếng."

"Việc kinh doanh của anh thật nhiều."

Liễu Thanh Thanh cảm thán một câu.

"Mà sao hắn lại đột nhiên không làm nữa, anh cho hắn đãi ngộ không tốt sao?"

"Nói đùa gì vậy, Bá Tử là huynh đệ của anh, sao có thể bạc đãi hắn được, hắn chỉ quản lý cửa hàng, một tháng cũng được sáu bảy nghìn rồi, so với sinh viên mới tốt nghiệp thì còn kiếm được nhiều hơn."

"Vậy sao hắn lại không làm nữa."

Liễu Thanh Thanh cười cười.

Lục Dương đem tình huống của Ngô Bá nói lại một lần.

Nhắc tới Ngô Bá làm bạn gái co thai, muốn về huyện Thanh Sơn kết hôn, Liễu Thanh Thanh tỏ ra rất kinh ngạc, nàng không nghĩ tới bạn học cũ đã đi đến bước này rồi.

"Anh có phải hay không cũng muốn có tiểu hài tử?"

Liễu Thanh Thanh nhìn Lục Dương, ôn nhủ hỏi.

"Không thể nào, anh bây giờ còn là tiểu hải tử, cần hài tử làm gì?"

Lục Dương nhẹ nhàng ôm eo nhỏ của Liễu Thanh Thanh ,nói ra: "Em đừng có gấp, chờ thời điểm đến, anh làm cho em một mình sinh tám đứa."

"Anh cho em là heo à."

Liễu Thanh Thanh nhìn không được nói ra.

Lục Dương cười nói: "Em là gì, anh đều thích."

Mặc dù biết Lục Dương đang ba hoa, nhưng trong nội tâm của Liễu Thanh Thanh thì như đang ăn mật vậy.

Hai người lại trở lại cửa hàng bán hoa, Lục Dương sau khi hưởng thụ một hồi mát xa, Liễu Thanh Thanh lại bắt đầu chuẩn bị công việc của mình, Lục Dương nhàn rỗi nhàm chán, liền biến thành chuyên gia chỉ đạo Liễu Thanh Thanh làm việc.

Mắt nhìn thấy cửa hàng hoa của mình sắp bị phá nát.

Liễu Thanh Thanh không thể không nói.

"Những gì anh nói quả thật rất vô ích."

Lục Dương nghiêm mặt.

"Không cho phép em nói mình như vậy..."

"Hừ, miệng nói xin tha mà vẫn phối hợp nhiệt tình."

....

Hơn một giờ chiều.

Lục Dương lái xe đến Miêu Thôn.

Chủ yếu là do Chu Đình Đình gọi điện thoại tới, nói ra bên tòa nhà có tuyến đường dây điện bị cháy, bốc lên tia lửa rất lớn, nên hiện tại toàn bộ phòng đều mất điện cả rồi.

Tuy nhiên cũng may, không có xảy ra vấn đề gì lớn.

Trở lại tòa nhà ở Miêu Thôn.

Lục Dương đi vào sân nhỏ.

Qua nhiên, mới bước vào trong đã gửi được một mùi khét lẹt, dây điện tầng trên quả thực đã cháy hỏng rồi, không chỉ như thế, trên tường ở tầng hai, cũng xuất hiện cái vết đen.

May mắn không xảy ra hỏa hoạn.

Vẫn là chủ quan a.

Hắn mua tòa nhà này, ít nhất cũng phải hai mươi năm tuổi rồi, tuyến đường dây điện cùng ống nước đoán chừng chưa đổi qua, nhất định là do biến chất nên mới xảy ra vấn đề.

Chu Đình Đình cũng không ở chỗ này, nàng nghe đại tỷ tầng một nói nên mới biết tin tức, vì vậy tranh thủ thời gian gọi điện cho Lục Dương, bản thân nàng bây giờ vẫn còn ở trong tiệm nét làm việc.

"Lão bản, phải làm sao bây giờ?"

Hùng đại tỷ ở tầng một, có mở một quán nhỏ bán bánh rán, thời điểm này người qua đường ở Miêu Thôn vẫn không phải nhiều, nên chưa thích hợp mở quán.

Hiện tại tuy rằng không phải lúc nóng nhất, nhưng buổi tối cũng không có gió thổi, nên vẫn còn rất nóng, hơn nữa, nấu cơm nấu nước, những thứ này còn phải dùng điện mới có thể làm, chớ đừng nói chi đến nàng sắp đi ra quán rồi.

"Không có việc gì, tôi sẽ gọi cho nhà điện, hỏi một chút tình huống, sau đó bảo họ tới đây một chuyến, đổi một sợi dây mới, có lẽ không mất nhiều thời gian đâu."

Lục Dương trả lời.

Hắn biết rõ đại tỷ muốn buôn bán, cần phải dùng điện.

Buổi tối nàng còn phải kéo bóng đèn từ trong nhà ra, bằng không không thấy đường thì làm sao mà bán bánh rán được, hơn nữa, nếu không có ánh sáng, buổi tối sẽ không có người tới mua đồ.

"Không có gì là may rồi, không có gì là may rồi, chỉ cần có thể sửa được là tốt, không vội, không vội."

Đại tỷ khoát tay áo.

Giả bộ như không thèm để ý.

Lục Dương cười cười.

Nhớ lại cha mẹ kiếp trước của mình cũng không có nhiều tiền, nên hắn biết rõ người bình thường sinh hoạt không dễ dàng, họ làm việc cũng không phải đề mình sinh hoạt, mà để cho con cái có thêm vài ngày tốt lành, người nào cũng có tuổi rồi, còn sống ở nơi rẻ nhất Lục Thành, mỗi ngày vất vả kiếm tiền, nhịn ăn nhịn mặc, chỉ vì có thể tiết kiệm thêm một chút.

"Dì biết số điện thoại của nhà điện không?"

Lục Dương hỏi.

Hùng đại tỷ lắc đầu.

"Tôi không biết, nếu không đi ra ngoài hỏi một chút."

Lục Dương đi tới cửa bên ngoài, chuẩn bị ra ngoài nghe ngóng một cái, đột nhiên, hắn nghe thấy giọng nói truyền đến: "Tiểu ca, là cậu."

Lục Dương ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một nam nhân đầu tóc húi cua, đang tò mò nhìn bản thân.

Đây không phải là binh sĩ, lần trước dùng một chiêu chế ngự tên lừa đảo sao? Tên của hắn Lục Dương còn nhớ rõ, hình như là Trương Bân...Còn đội trương của hắn hình như tên là Tống Lão Hổ, nghe cái tên này, còn tưởng là đàn anh đàn chị xã hội đen.

"Trương ca, ngươi cũng ở đây sao?"

Lục Dương đi tới nắm tay.

Bởi vì có nguyên nhân là ngoại công, nên đối với quân nhân, bất kể có phải xuất ngũ rồi hay không, Lục Dương đều rất tôn kính, huống chi, nhìn niên kỷ của Trương Bân cùng Tống Lão Hổ, tuyệt đối không phải binh sĩ nghĩa vụ hai năm.

Những năm nay trải qua nhiều tai họa như vậy, vẫn là quân nhân xông pha tuyến đầu, đáng giá cho bất luận người nào tôn kính.

Trương Bần nhìn tòa nhà phía sau Lục Dương, có vài phần thương cảm, nói: "Cậu ở nơi này sao? Vậy thì hôm nay không dùng điện được rồi."

"Trương ca cũng biết bên trong bị cháy dây điện sao?"

Lục Dương cười nói.

Trương Bân nhẹ gật đầu: "Biết a, mùi khét như vậy, có bị sổ mũi cũng gửi được."

Nói xong.

Hắn đánh gia tòa nhà này, hỏi: "Tòa nhà này cũng có chút già rồi, mà cậu ở phòng mấy."

"Không phải, ta không ở đây."

Lục Dương lắc đầu.

Đại tỷ theo từ phía sau đi ra, nghe được hai người đối thoại, nàng hướng về Trương Bân, nói ra:" Bán chuỗi nướng, đây là chủ thuê nhà của chúng ta."