Nửa giờ sau.
Trong tiệm hoa.
Lục Dương nghênh ngang ngồi ở trên ghế, Liễu Thanh Thanh thì nhu thuận ở phía sau mát xa bả vai.
Ngô Bá thì có chút mờ mịt....
Tôi là ai, tôi không phải là đang nằm mơ chứ?
Nhìn biểu lộ của Ngô Bá, Lục Dương biết rõ gia hỏa này trợn tròn mắt rồi, hắn cười nói: "Vừa rồi ngươi nói gì thế a, có muốn tới hiện trường biểu diễn không?"
"Hai người đang nói cái gì vậy?"
Liễu Thanh Thanh nhìn Lục Dương, rồi lại nhìn Ngô Bá một chút, không hiểu hai người bọn họ đang nói gì.
"Không có gì, vừa rồi chúng ta chơi một ván đánh bạc."
Lục Dương tủm tủm nhìn Ngô Bá.
Ngô Bá lúng túng muốn chết.
Cùng Lục Dương đánh cuộc, không phải là quyết định sáng suốt, hình như từ bé bản thân chưa từng thắng qua một lần thì phải.
Hắn hít một hơi thật sâu, hết sức tò mò, hỏi: "Lớp trưởng, ngươi cùng Lục Dương lúc nào ở bên nhau vậy, ta sao lại không biết chuyện này."
Tay của Liễu Thanh Thanh vẫn còn xoa bóp trên cổ Lục Dương, nàng vừa cười vừa nói: "Được hơn nửa năm rồi a."
Ngô Bá không dám nhắc tới Quan Nguyệt, chỉ nói là :"Vậy Lục Dương đối với ngươi nhất định rất tốt."
"Đúng vậy a, hắn đối với ta rất tốt."
Liễu Thanh Thanh cười cười.
Tại nơi này gặp lớp trưởng năm xửa, Ngô Bá vẫn còn rất áp lực, đặc biệt khi nhớ tới câu hỏi bảo mật của QQ, còn bị Lục Dương biết, hắn quyết định, về nhà phải tranh thủ thời gian đổi lại.
Điều này cũng quá....giật gân đi.
"Lớp trưởng, ngươi học tập giỏi như vậy, sao lại không lên học đại học?"
Ngô Bá tìm chủ để mở miệng.
Hắn phát hiện.
Bản thân ở trước mặt Liễu Thanh Thanh thì không biết nên nói gì.
Lúc trước ở huyện Thanh Sơn, thời điểm nhìn thấy Liễu Thanh Thanh, hắn cũng không dám đi lên chào hỏi, hiện tại thì Liễu Thanh Thanh đã thành chị dâu rồi, hiển nhiên không thể không chào hỏi được.
"Trong nhà xảy ra chút việc, ta vừa vặn phải lo, nên không thể tham gia kỳ thi Đại Học." Liễu Thanh Thanh hồi đáp.
Chuyện này đã trôi qua lâu như vậy
Nàng cũng không bài xích như cũ nữa.
"Thế à, thật là đáng tiếc."
Ngô Bá cảm thán một tiếng.
Hắn cảm giác cái thế giới này thật là kỳ diệu, lúc trước thành tích học tập của lớp trưởng rất tốt, toàn đứng thứ nhất lớp, vậy mà nàng không hề tham gia kỳ thi đại học, vậy mà bây giờ vẫn mở một cửa hàng nhỏ.
Nếu chuyện này nói cho đồng học lúc trước, khẳng định chẳng có mấy ai tin tưởng.
Có khách hàng đến rồi, Liễu Thanh Thanh đi ra chào hỏi, hai người Lục Dương cũng đi ra ngoài.
Ngô Bá rút ra điếu thuốc, hút một hơi.
Sau khi Diệu Hồng mang thai, hắn luôn một mực kiềm chết không hút thuốc, như cái đồ chơi này cũng không phải dễ cai như trong tưởng tượng, nên đôi khi muốn hút một điếu, Ngô Bá sẽ chạy đi rất xa.
Sau khi hít một hơi thuốc lá, Ngô Bá cam đoan nói.
"Lục ca, việc này của ngươi, ta thật sự không phản đối, chỉ có thể nói ngươi quá trâu, ngươi yên tâm, cái mật khẩu bảo vệ kia, khi trở về ta lập tưc sẽ đổi, vợ huynh đệ không thể lừa, đạo lý này ta vẫn còn hiểu rất rõ."
"Biết rõ là tốt rồi."
Lục Dương mỉm cười.
Nhìn bộ dạng không tim không phổi của Lục Dương, Ngô Bá có chút lo lắng, nói : "Lục ca, ta cảm thấy...,ngươi vẫn nên cẩn thận một chút, nếu chuyện này bị Quan Nguyệt phát hiện ra, còn không cãi nhau trở mặt mới là lạ."
Ngô Bá thường xuyên ở cùng Lục Dương một chỗ, bóng đèn hắn cũng từng làm nhiều lần, nên đối với tính tình của Quan Nguyệt có chút lý giải.
"Đi một bước, nhìn một bước, ngươi yên tâm, ta sẽ đối phó chuyện này."
Lục Dương hít một hơi.
Nhìn khách nhân ở trong cửa tiệm vân chưa đi, Ngô Bá cẩn thận hỏi :"Lục ca, ngươi lúc nào cấu kết với Liễu Thanh Thanh cùng một chỗ vậy, đây chính là mộng tưởng cả đời của chúng ta thời cấp ba a."
Lục Dương nói đại khái quá trình hai người gặp mặt.
Tuy nhiên.
Sự tình trong nhà của Liễu Thanh Thanh thì bị hắn giấu đi.
Nghe nói, Lục Dương thời điểm đi mua ô tô gặp được Liễu Thanh Thanh, lại về huyện Thanh Sơn gặp mặt lần nữa, Ngô Bá có chút cảm thán, nói: "Quả nhiên, mẹ ta nói không sai, phải một mực theo ngươi lăn lộn, nhìn vận khí của ngươi đi, cũng quá tốt rồi, tuy nhiên, ta cũng không dám học tập những thứ này, nếu mẹ ta biết ta chân đạp hai thuyền, khẳng định sẽ đánh chết ta mất."
Thời điểm Ngô Bá còn học cấp ba vì ham chơi, nên không ít lần bị người nhà giáo huấn, đối với phụ mẫn của mình, hắn vẫn có chút sợ hãi.
"Hảo hảo tốt với Diệu Hồng đi, tình hình trong nhà của nàng ngươi cũng biết, hiện tại nàng còn mang thai, nên cả đời này chỉ có thể dựa vào ngươi rồi, ngàn vạn lần đừng có học theo ta, ta và những người khác không giống nhau."
Lục Dương chậm rãi mở miệng.
Ngô Bá nhẹ gật đầu.
Nửa câu đầu thì hắn nghe lọt, nhưng nửa câu sau thì hắn có chút không phục.
"Ngươi dựa vào đâu mà nói mình với những người khác không giống nhau."
Lục Dương thản nhiên nói: "Bởi vì, ca là một truyền thuyết."
Ngô Bá có chút câm lặng, bài hát này năm trước rất hot, bên tiệm bán quần áo kia, mỗi ngày đều mở bài đó nghe, nghe Lục Dương nói xong, Ngô Bá như muốn ọe ra.
(Bài-Anh chỉ là một truyền thuyết)
Bất quá.
Cái này hắn cũng không có cách nào phản bác.
Lục Dương đào hoa như vậy, nói hắn là truyền thuyết, cũng không có gì sai.
"Lục ca, ta về trước đây, ngươi ở bên này sớm tìm ngươi quản lý, nếu thật sự tìm không có, để ta và Diệu Hồng ở trường học tìm xem, nhìn xem có ai đáng tin cậy hay không."
Nay để Diệu Hồng mang thai ở một mình trong tiệm, Ngô Bá có chút không yên tâm,
"Không cần các ngươi phải phiền toái, ta sẽ mau chóng tìm ngươi."
Lục Dương nhẹ gật đầu.
"Ta đi chào chị dâu một tiếng."
Trong tiệm vị khách cũng rời đi, Ngô Bá trở lại ,nói ra: "Lớp trưởng, ta phải về trường học trước đây, có thời gian ngươi cùng Lục Dương qua trường học chúng ta, ta mời khách."
"Được."
Liễu Thanh Thanh vẫy tay.
Ngô Bá đi tới ven đường, bắt cho mình một chiếc taxi.
Liễu Thanh Thanh đi ra, đứng bên cạnh Lục Dương.
"Ngô Bá cũng học ở Lục Thành phải không?"
Liễu Thanh Thanh tự nhiên không quên người bạn học cũ này.