Ngô Bá xoa xoa đầu: "Vật này đâu phải lúc nào cũng dùng đâu, chỉ có thể nói do ngoài ý muốn a, nàng hơn hai tháng không có kinh nguyệt, ta mang nàng đi bệnh viện kiểm tra một chút, kết quả trúng thầu rồi..."
"Vậy ngươi định làm thế nào?"
Lục Dương hỏi.
"Ta đã nói cho mẹ mình biết chuyện này, bà cũng mắng ta một trận, ý của nàng là, trước hết nghỉ ngơi và trở về nhà, thừa dịp bây giờ chuyện này còn chưa lộ ra, mau chóng hoàn tất mọi thủ tục, hai người chúng ta đăng ký kết hôn, ngươi cũng biết mà, dưới quê chúng ta, chưa lập gia đình mà đẻ con thì khó nghe lắm."
Ngô Bá không chút nào giấu giếm, trung thực khai báo.
Mục đích hắn tới đây, nói Lục Dương kiếm người khác trông cửa tiệm, dù sao, hiện tại cũng phải về quê kết hôn rồi, hơn nữa, Diệu Hồng con mang thai, không biết lúc nào mới trở lại được.
Lục Dương nhẹ gật đầu.
"Bên phía cửa hàng bán quần áo, ngươi không cần phải quan tâm nữa, nhanh trở về quê trước đi, khi nào đi thì nói ta một tiếng, ta sẽ tìm người làm việc bên đó, còn các ngươi khi nào muốn quay về làm việc cũng được, chỉ cần nói trước cho ta một tiếng, cho dù hai người muốn mở cửa hàng, cũng không cần phải xấu hổ, cứ nói cho ta biết, làm huynh đệ không giúp được chuyện gì nhiều, nhưng chút chuyện nhỏ ấy thì đơn giản."
"Lục ca, cảm ơn."
Giữa anh em với nhau, không cần phải nói nhiều lời, nói nhiều thành ra khách khí rồi.
Nếu như Ngô Bá không tới đây nói ra chuyện này, Lục Dương quả thật không nghĩ tới, hắn sắp kết hôn rồi.
Về phương diện này.
Mình đã rớt lại phía sau Ngô Bá rồi.
Lục Dương gắp cho mình một miếng móng heo, an ủi một chút tâm tình đang bị thương, mùi vị móng heo không tệ, phù hợp với khẩu vị của hắn, móng heo ở nhà hàng này làm rất tốt, hầm một cách chuẩn bài ,hơn nữa còn chuẩn bị trước, chỉ cần hâm nóng lại có thể mang lên.
Lau miệng, Lục Dương nói tiếp: "Ý tự của Diệu Hồng thì sao? Nàng nguyện ý một mình cùng ngươi về quê làm hôn lễ sao, ngươi cũng biết sự tình phía nhà nàng mà, bên phía kia, một lời khó nói hết, có thông báo hay không? Nếu thông báo, ta không dám chắc hai tên gia hảo kia không tới nháo sự đâu."
"Đồ ăn đủ rồi."
Lúc này, nhân viên phục vụ bưng món ăn cuối cùng đến.
Ngô Bá nhận lấy, đặt ở bên phía Lục Dương, chờ nhân viên phục vụ rời đi, hắn mới trả lời: "Diệu Hồng nói, chuyện kết hôn không cần nói cho phụ thân nàng cùng đại ca biết, chờ về sau, kiếm được tiền rồi, thì cho bọn họ khoản tiền dưỡng lão, về sau cũng không quan hệ gì nữa."
Nghe nói như thế.
Lục Dương hiểu ra.
Diệu Hồng chỉ sợ đã mất lòng tin đối với gia đình của mình.
Nữ nhân này xem ra, không sĩ diện láo, cần cù tài giỏi, cùng Ngô Bá một chỗ là tốt rồi, coi như gia hỏa Ngô Bá này gặp vận may.
Vận mệnh đã hoàn toàn xảy ra cải biến.
Lục Dương khẽ thở dài một tiếng.
Ngô Bá hiện tại game cũng không chơi nữa rồi, chỉ sợ cùng phú bà kiếp trước, coi như không có bất kỳ liên hệ gì nữa, cái này có tính là tổn thất hay không, Lục Dương không biết, nhưng như vậy cũng tốt, có lẽ đời này Ngô Bá sẽ thoải mái hơn.
Dù sao, phú bà cũng không phải dễ hầu hạ, tìm một thê tử hiền lành vẫn tốt hơn một chút.
"Được rồi, thời điểm kết hôn, đừng quên thông báo cho ta biết, lúc đó ta nhất định sẽ về, tặng cho ngươi một phần đại lễ."
Lục Dương nói ra.
"Đừng, đừng, đừng."
Ngô Bá trợn mắt một cái ,liên tục khoát tay áo, giống như bị dọa cho hoảng sợ vậy.
"Sao vậy? chê lễ vật của ta à?" Lục Dương nhịn không được cười.
"Không phải, không phải." Ngô Bá lắc đầu: "Ta sợ đến thời điểm ngươi kết hôn, đập nồi bán sắt cũng không trả nổi, dù sao..."
Ngô Bá suy nghĩ một chút, Lục Dương có nhiều nữ nhân như vậy, mỗi lần kết hôn chắc chắn phải trả lễ rồi, vì vậy hắn không dám nhận quà của Lục Dương.
Lỗ vốn a!.
Lục Dương để đũa xuống, mắng một tiếng: "Ta vừa nãy còn tưởng rằng ngươi xấu hổ, hóa ra là sợ lỗ vốn, vậy chúng ta ước định, đến lúc đó mặc kê ta kết hôn mấy lần, ngươi cũng chỉ cần tặng một phần qua thôi, như vậy đã được chưa?"
"Được, như vậy thì quá tốt rồi."
Ngô Bá nhẹ nhàng thở ra một hơi.
"Đúng rồi."
Lục Dương suy nghĩ một chút, còn nói thêm: "Ngươi sắp phải kết hôn với Diệu Hồng rồi, có phải nên thay đổi câu hỏi bảo mật của QQ không."
"Sửa cái đó để làm gì?"
Ngô Bá sửng sốt.
Hắn không biết vì sao Lục Dương lại nhắc tới chuyện này.
Lục Dương nói ra: "Bởi vì câu trả lời của chúng ta giống nhau."
"Vậy ngươi tự đi mà sửa của mình, không được sao?" Ngô Bá có chút khó hiểu, vì sao không để giống nhau được, không phải ước mơ là lấy Liễu Thanh Thanh làm lão bà sao? Cái này có gì đâu chứ?
Lục Dương để đũa xuống, hết sức nghiêm túc nhìn hắn: "Bá tử, ngươi vẫn nên sửa lại đi, bởi vì Liễu Thanh Thanh hiện tại là nữ nhân của ta rồi."
"Lục ca, ngươi đừng có mà nói giỡn, Liễu Thanh Thanh mà vừa ý ngươi ư? Hơn nữa, nàng tốt nghiệp xong cũng không đi học đại học, bây giờ có quỷ mới biết nàng ở đâu, Lục Dương, ngươi không phải đang nằm mơ đấy chứ."
Ngô Bá cho rằng Lục Dương đang trêu chọc hắn.
Thời điểm trước kia đi học, Lục Dương cũng thường xuyên làm vậy.
"Ta nói sự thật."
Lục Dương nghiêm túc nói.
"Không tin."
"Nếu mà thật thì sao?"
"Ta chồng cây chuối đi ỉa!."
"Ài, còn đang ăn cơm đấy thằng điên."