Thứ ba, giữa trưa.
Mới từ vườn khởi nghiệp đi ra, Lục Dương đã nhận được điện thoại của Ngô Bá.
Nói là đã đến trường học của Lục Dương rồi, đang ở bãi tập lần trước.
Lục Dương nghe vậy, vội vàng đi đến bãi tập.
Thời điểm này, sinh viên cũng đã tan học, trên sân bóng rỗ cũng có không ít người, tuy nhiên, Lục Dương liếc một cái là nhìn thấy hắn tử có làn da ngăm đen, có chút mập mạp, là Ngô Bá chứ ai.
"Bá tử, dạo này sống không tệ nha, nhìn ngươi lên cân không ít."
Lục Dương ở trên bộ ngực Ngô Bá nện một quyền.
Ngô Bá cười hắc hắc, lộ ra hai hàm răng trắng tinh,
"Nói đi, tự nhiên đến trường học tìm ta, có phải là có chuyện gì hay không?"
Lục Dương biết rõ, Ngô Bá không vô sự mà lên điện tam bảo, đặc biệt là còn chạy thẳng tới đây, cũng không nói sớm từ tước.
"Tìm ngươi uống hai chén nước không được a."
Ngô Bá cười nói.
"Dừng, ngươi cảm thấy ta sẽ tin lời nói nhảm của ngươi sao, trưa nay chưa ăn phải không, ta cũng chưa, vừa vặn đi làm bữa cơm, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện." Lục Dương không tin Ngô Bá đến đây chỉ để nói nhảm, chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, hắn đối với Ngô Bá vẫn tương đối hiểu rõ.
Ngô Bá cũng không khách khí, đi theo Lục Dương đi vào chỗ cũ, 'Nhà Hàng Tây'.
Tiểu nha đầu Lâm Tú Tú ngồi trước quầy thu ngân, nhìn thấy Lục Dương đi đến, ánh mắt nàng sáng lên, vội vàng đứng dậy, lộ ra vẻ tươi cười, còn có chút kinh ngạc, nói: "Lục ca, ngươi đã đến rồi."
Lục Dương cười cười, đi đến, nói ra: "Có vài ngày không gặp thôi mà."
Thời điểm lần trước gặp mặt cũng là thứ bảy.
"Đúng vậy a, hôm nay Lục ca muốn ăn gì?"
"Cho ta một phần móng heo, những món khác thì tụy tiền một chút, đủ năm sáu món là được rồi."
Lâm Tu Tu cầm lấy một tờ menu, ở đằng sau món Móng Heo Tộ đánh một dấu x, sau đó lại hỏi: "Nước dưa hấu không?"
"Được, bốn ly."
"Được, ta nhớ kỹ rồi."
Lâm Tú Tú nhẹ gật đầu.
Sau khi chọn xong món ăn, Lục Dương kêu Ngô Bá theo, tìm một chỗ trống ngồi xuống, hai người mặt đối mặt nhau.
Ngô Bá nhìn hoàn cảnh nhà hàng, lại nhìn tiểu muội thu ngân đang thảo luận với nhân viên, nói ra: "Lục ca, cái tiểu muội thu ngân kia cũng không tồi a, hai người các ngươi quen nhau sao?"
"Thường xuyên đến đây ăn cơm, vì vậy cũng quen thuộc." Lục Dương cười nói.
"Đúng là nhà giàu mới nổi mà."
Ngô Bá tỏ ra nôn ọe.
Tuy rằng hắn không biết bạn mình mới mở công ty, nhưng hắn cũng biết, Lục Dương viết sách lời được không ít tiền, hơn nữa còn được xuất bản, xuất bản quyển sách kia, còn có thể kiếm thêm tiền hoa hồng.
Lục Dương cười cười không nói.
Bên kia.
Lâm Tú Tú xoắn xuýt cả buổi, bởi vị Lục Dương chỉ kêu một món ăn, còn mấy món còn lại do tự tay nàng viết xuống, sau đó tự mình đưa đến phòng bếp, dặn dò: "Mấy món này bỏ thêm một chút ớt."
"Tú Tú, sao ngươi lại đưa tới?" Một vị đầu bếp già nói.
Lâm Tú Tú nói ra: "Vương tỷ đang bận."
Vừa mới dứt lời, một nữ nhân tầm khoản ba mươi tuổi đi tới, cười nói: "Ta cũng không biết mình bận gì, chỉ là Lục ca ca của Tú Tú đến, ta phải giả bận thôi."
"Thiệt hả, Tú Tú, tên tiểu tử kia đến rồi? Ha ha, mặt mũi Tú Tú vẫn phải cho, đợi lát nữa nấu ăn ta thêm vào chút ớt."
Hiển nhiên.
Toàn bộ nhà hàng, hình như đều biết chuyện này.
Lâm Tú Tú xấu hổ đến nỗi đỏ cả mặt, thấp giọng nói ra: "Vương tỷ, tỷ đừng có nói nữa."
Bên phía bàn ăn.
Lục Dương tự nhiên không nghe được cuộc đối thoại ở trong phòng bếp, hắn cầm lấy nước dưa hấu mà phục vụ vừa đưa tới, nhận lấy, uống một ngụm, nói ra: "Bá tử, có chuyện gì, bây giờ ngươi có thể nói được rồi đó."
Từ thành đại học phía Đông tới đây, cũng phải tốn rất nhiều thời gian, Ngô Bá hiển nhiên rất khát, uống một hơi hết nửa ly nước dưa hấu, mới lên tiếng: "Lục ca, tiệm bán quần áo bên kia, ta cùng Diệu Hồng không thể tiếp tục đi làm được nữa."
"A."
Lục Dương có chút kinh ngạc.
"Các ngươi có ý định ra làm riêng sao?"
Lục Dương đặt ly xuống, chậm rãi nói.
Coi như Ngô Bá có ý định ra ngoài làm một mình, Lục Dương cũng không bất ngờ, dù sao, làm công người khác, khống sướng bằng tự mình làm chủ.
Đương nhiên, hắn cũng sẽ không chú ý tới chuyện này, tiệm bán quân áo bên kia có cũng được, không có cũng chẳng sao, hơn nữa hai người bọn họ lớn lên từ nhỏ đến lời, cũng không có gì liên quan đến lợi ích vật chất.
Ngô Bá lắc đầu
"Không phải ra ngoài làm riêng, Lục ca, ngươi nghĩ nhiều rồi, coi như thật sự ta có ý định này, cũng phải chờ sau khi tốt nghiệp đã, hơn nữa, ta cũng sẽ thương lượng với ngươi, nếu như không có ngươi, ta cùng Diệu Hồng sao biết bắt đầu từ đâu."
"Vậy sao ngươi không làm nữa? Bên phía trường học có vấn đề gì sao?"
Lục Dương dò hỏi.
Hay là học tập ở trường học quá mệt, nói nói bên phía trường học không cho phép nữa, cho nên mới không đi làm thêm được.
Ngô Bá vẫn lắc đầu như trước: "Ta đang ký một ngành phụ, cũng không cần phải học tập chăm chỉ, hơn nữa phụ đạo viên cũng nói rồi, sẽ không làm khó vấn đề tốt nghiệp, chỉ cần đi học nộp đầy đủ học phí là được, có thể nhận được giấy tốt nghiệp."
Lục Dương cười cười.
"Hay lắm, Bá tử, ngươi đừng có thừa nước đục thả câu nữa, tranh thủ nói đi.
Ngô Bá nhìn xung quanh một vòng ,thấy không có người chú ý đến đây, hắn mới giảm giọng nói xuống, lén la lén lút nói: "Lục ca, thật ra là...Diệu Hồng mang thai."
"Móa!."
Ống hút dưa hấu bị Lục Dương cắn cho nắt bấy.
Hắn bị kinh sợ rồi.
Nghĩ nhiều khả năng như vậy rồi, duy chỉ không nghĩ tới chuyện này.
Bản thân Lục Dương bây giờ cảm thấy mình nhỏ bé.
Ngô Bá cũng quá trâu rồi.
Hắn năm nay vừa mới lên năm hai phải không?
Lục Dương hít sâu một hơi: "Bá tử, sao lại không dùng biện pháp phòng hộ a, các ngươi còn chưa tốt nghiệp đâu đấy, Diệu Hồng năm nay mới năm ba phải không, phải thêm một năm nữa mới tốt nghiệp."