Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 526: Hối Hận (2)




Lão Chu đem thùng mì có viết chữ voi xuống, loại mì này một gói một tệ, một thùng mì hai tư gói, giá một thùng là hai mươi ba tệ, giá cả tương đối là rẻ, sinh viên bình thường cuối tháng tới đây mua mì này tương đối nhiều.

Mới vừa sáng, sinh ý cũng không tệ lắm, tâm tình của lão Chu cũng không tệ.

"Lá đào kia đầu nhọn thật nhọn, lá liễu bao phủ cả trời..."(Bài Thám Thanh Thủy Hà)

Lão vười cười ha hả, vừa ngậm cọng cỏ non trở lại chỗ ngồi của mình.

Vừa mới ngồi xuống, lão Chu nhìn biểu đồ hình nến trên cổ phiếu, trong nháy mắt không cười được nữa.

Làm sao có thể....

Vừa rồi mấy cái cổ phiếu của hắn cũng tăng nhiều hoặc tăng ít, tổng thể mà nói, cũng lời được một điểm, nhưng mà sắc xanh như vậy sao lại biến thành đỏ chót rồi, hơn nữa tiền lời từ dương một nghìn, cũng biến thành âm 170.

Một nghìn tệ trong nháy mắt biến mất?

Tốc độ này cũng quá nhanh đi.

Kinh hỉ không còn đâu, thay vào đó biến thành kinh sợ.

"Sao lại đột nhiên giảm xuống thế này."

Lão Chu vội vàng bấm chuột.

"Chỉ số INDEX giảm, nên kéo theo giá cổ phiếu giảm xuống một chút, không cần lo lắng, lập tức sẽ tăng trở lại."

Nhưng mà, sự thật cũng không phải phát triển như trong tưởng tượng.

Chỉ số INDEX tăng lại rồi.

Nhưng cổ phiếu của hắn cũng không đi lên.

Hơn nữa còn giảm xuống sâu hơn.

Ba trăm.

Năm trăm.

Tám trăm.

Hai nghìn.

Mới một hồi, cổ phiếu của lão Chu đã giúp lão lỗ hai nghìn tệ, lúc cao nhất lên tới bốn nghìn, mà tất cả nhưng thứ này vẻn vẹn chưa đến nửa giờ.

Mắt nhìn số cổ phiếu của mình nắm giữ, tất cả đều hóa đỏ, lão Chu nhớ lại lời nói ngày hôm qua của Lục Dương, sắc mặt hắn lập tức trở nên tái nhợt, không thể nào.

Nếu như thời điểm này cắt lỗ, vẻn vẹn chỉ lỗ hai nghìn tệ mà thôi, nhưng lão Chu rõ ràng là tay mơ, không có loại quyết đoán như vậy, đặc biệt là lúc đầu còn lời được hai nghìn, hiện tại tự nhiên cắt lỗ hai nghìn, thành ra thua lỗ bốn nghìn, cảm giác này rất khó để tiếp thu, tự giống như đánh bạc vậy, thời điểm thắng hai nghìn về sau lại thua hai nghìn nữa, tâm lý con bạc bây giờ là mong mình huề vốn để nghỉ chơi.

Cái này chính là nội tâm của dân cờ bạc.

Lão Chu cắn răng, gồng lỗ.

"Chờ một chút, chỉ cần về giá mở cửa, ta liền bán hết."

Nửa giờ trôi qua.

Sắc mặt Lão Chu rất khó nhìn, có khách hàng tới, hắn cũng không ra hỏi thăm.

"Lên đi, chỉ cần lỗ hai nghìn, ta liền cắt lỗ."

Hiện tại cổ phiếu của hắn đã lỗ năm nghìn rồi.

Nhưng mà.

Giá cổ phiếu cũng không trong trí tưởng tượng của hắn, cũng không có dấu hiệu phe mua vào cản lại, mà phe bán vẫn còn rất áp đảo, mãi cho đến giá trần, giá không thể giảm thêm được nữa, lão Chu mới hạ quyết tâm, đem tất cả cổ phiếu mất 5% giá trị toàn bộ cắt lỗ.

Thời điểm này, hắn đã lỗ tổng cộng là một vạn hai ngàn năm trăm.

Mà cổ hai cổ phiếu này hắn mua hết mười vạn tệ, bởi vì đã trạm giá sàn, nên căn bản không thể bán được, chỉ có thể treo đó đợi người ta mua, nhưng nhìn vào phần bán khống, sẽ thấy lượt người đắng kí bán ở giá sàn đã hơn mười vạn cổ phiếu, chỉ sợ ngày hôm nay hắn sẽ không tẩu được số cổ phiếu mà mình nắm giữ.

Ngài mai chỉ sợ cũng không được.

Đến cùng bán được ở cái giá nào, hắn cũng không biết.

Mười vạn tệ này, có thể thu lại bao nhiêu, cũng không có người nào biết cả.

Lão Chu lần đầu tiên chơi lớn như vậy, nhưng kết cục lão nhận được lại là thất bại thảm hại.

"Buổi sáng, ta mà trực tiếp bán đi thì tốt rồi."

Trong lòng lão Chu hối hận vạn phần.

Hắn hối hận vì bản thân không nghe Lục Dương khuyên bảo.

Bây giờ, chỉ chỉ một cách đơn thuần là có thể thấy, thời điểm này, chỉ cần dân hiểu biết một chút về cổ phiếu là có thể nhìn ra, cổ phiếu hoàng kim nhất định xảy ra vấn đề rồi, cả đám bây giờ đều muốn chạy.

Toàn bộ thị trường sáng nay, toàn là bán khống, giá cũng trạm đáy của một phiên giao dịch rồi, một màu sắc đỏ bao chùm.

Mãi cho đến khi phiên giao dịch buổi sáng chấm dứt.

Cũng không thể bán được thành công, nhìn một càng đơn thuần thì phe bán càng ngày càng đông, Lão Chu cũng hết hy vọng rồi. Thời điểm này, coi như hắn là một con gà, cũng đã nhận ra điểm khác thường.

Mở ra QQ, đọc lại tin nhắn của bác sĩ Lý ngày hôm qua gửi tới, lão Chu hết sức chướng mắt, tức giận đỏ bừng cả khuôn mặt, nếu như không phải gia hỏa này nói thị trường vẫn còn phát triển, không cần phải lo lắng, thì buổi sáng ngày hôm nay bản thân mình đã bán hết, sao có xấu hổ như bây giờ được?

Sau cùng điều buồn cười nhất chính là, thời điểm sáng sớm, mình còn gửi tiền hội phí tháng này qua cho hắn.

Ba trăm chín mươi chín tệ a, một ngày kinh doanh siêu thị lão Chu cũng không lợi nhuận được nhiều như vậy.

"Đem tiền vừa chuyển, chuyển lại cho ta."

Lão Chu đánh chữ nhắn tin.

Nhưng mà...đối phương lại không trả lời cho hắn.

Hơn nữa, nhóm chát của bọn hắn cũng bị giải tán.

Một lát sau, hắn nhận được tin nhắn của bạn mình gửi tới: "Lão Chu, chúng ta bị gạt rồi, cái tên bác sĩ Lý kia là một tên lừa đảo, căn bản không phải tiến sĩ chuyên gia tài chính gì cả, rất nhiều người đều bị hắn lừa phí hội viên, có ngươi vừa mới nộp xong tiền hội phí một năm, chúng ta bây giờ đang tính báo cảnh sát."

"Lừa đảo?"

Lão Chu nghe xong, ruột gan hối hận đến hóa xanh rồi.

Rõ ràng bên cạnh mình có một đại thân, vậy mà bản thân lại không đi tin, ngược lại đi tin một tên lừa đảo trên mạng, ta thật sự quá đần rồi, Lão Chu hung hăng tự cho mình hai bạt tai.

Hai bạt tai này vào mặt, cũng làm cho hắn triệt để thanh tỉnh trở lại.

"Ta thật sự không thích hợp là nhà đầu tư."

"Đợi bán xong cổ phiếu này, ta sẽ khóa tài khoản, không bao giờ chơi nữa."

"Ta chính là kẻ ngu mà."

"Ta thật sự là đồ đần, thật sự...."