Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 522: Bí Mật Của Từ Thi




Ở Bắc Môn chơi một hồi.

Liễu Thanh Thanh cũng sắp đến giờ đón khách rồi, liền đi chăm sóc hoa trong cửa hàng, Lục Dương thì đi đến siêu thị dạo một hồi, giúp Đậu Đậu làm bài tập, sau đó hắn mới phát hiện, hành động của mình đang tìm kích thích.

Đứa nhỏ này.

Quả thật không có thiên phú học tập a.

Nếu nói bốn ngàn nhân tám ngàn, bằng bốn mươi ngàn, thì coi như còn có thể tiếp nhận nổi, dù sao cũng phép tính này, cũng có rất nhiều người coi nhẹ đơn vị đằng sau, nhưng mà năm cộng tám bằng bảy, là cái phép tính khỉ chó gì?

Nhưng sau khi nhìn thấy Đậu Đậu nghiêm túc lấy ngón tay của mình bắt đầu đến, hắn đại khái cũng hiểu, năm là năm ngón tay đầu, tám là hai ngón tay, để chung lại một chỗ, không phải là bảy sao?( tám: ).

Lão sư dạy thể dục cũng không dám dạy vậy a.

Lục Dương cảm thấy.

Phụ đạo cho tiểu hài tử làm bài tập, công việc này, căn bản không thích hợp với hắn. Vì vậy, hắn kiếm cớ nội điện trong nhà chưa tắt, liền vội vàng ly khai siêu thị.

Về đến nhà.

Cháo đã nấu xong, Lục Dương dùng khăn bếp, đặt nồi cháo ra tấm lót, lại chuẩn bị một chậu nước lạnh, đem đáy nồi đặt xuống nước, làm như vậy, một hồi cháo sẽ nguội lại.

Làm xong cháo, nhưng Trần Thu Nguyệt vẫn còn đang ngủ.

Lục Dương nhìn điện thoại, đã hơn chín giờ, ngoài cửa sổ, ánh mặt trời cũng đã lên cao.

Xem ra lần này, nàng thực sự rời giường không nổi rồi.

"Cháo nấu xong rồi."

Lục Dương xốc lên một góc chăn.

"Ừ, ừ."

Trần Thu Nguyệt lười biếng ừ hai tiếng.

"Thế có ăn cháo không?"

"Không ăn."

"Có phải thân thể em không thoải mái hay không?"

"Không có, buồn ngủ a."

Trần Thu Nguyệt tuy rằng cũng không có ngủ, nhưng chính là nàng không muốn rời giường, giống như là bị nam châm hút vậy, hút đến nỗi dính vào giường, căn bản không nhúc nhích nổi.

"Không ăn không được, uống một chén cháo cho tốt, để anh bưng tới cho em."

Mặc kệ nàng có nguyện ý hay không.

Lục Dương đi bới một chén cháo, sau đó đổ ít dưa muối lên phía trên, liền bưng tới, đặt ở trên tủ đầu giường, chào nấu xong rồi, không ai ăn chẳng phải lãng phí rồi.

Hơn nữa, nhịn đói buổi sáng không có lợi cho sức khỏe.

Vì không để Lục Dương quấy rầy giấc ngủ của mình nữa, Trần Thu Nguyệt lầm bà lầm bầm, vẫn ngồi dậy hút sạch chén cháo.

Gạo nấu trong nhà là loại gạo hương, một cân năm tệ, ăn vào rất ngon miệng, so với cơm ở nhà hàng còn ngon hơn nhiều, Lục Dương cũng ăn hai chén, sau đó ợ một cái.

Về phần còn dư lại, nếu như giữa trưa Trần Thu Nguyệt không ăn, thì chỉ còn có thể đổ sạch, nấu cơm trứng còn có thể để đó làm cơm chiên, nhưng cháo thì hết biện pháp.

Sau khi ăn xong, Trần Thu Nguyệt cái nào cũng không muốn, tiếp tục đi ngủ, Lục Dương thì đi tới công ty.

Bên phía công ty có rất ít người.

Nhóm Lão Chu hôm qua thức đêm cũng về nhà ngủ, hôm nay chỉ có mấy lập trình viên mới là nhìn chằm chằm vào, Lữ Tiểu Vũ vẫn như trước, đúng giờ là đến văn phòng, phòng làm việc của hắn cũng mở ra, Từ Thi đang ở bên trong.

"Ngày hôm qua ngươi ở suốt đêm sao?"

Lữ Tiểu Vũ tò mò hỏi."

"Không có, nửa đêm sáng sớm ta về đi ngủ."

Sắc mặt Lục Dương không đổi ,nói ra.

Ngày hôm qua quả thực đến nửa sáng hắn mới ngủ đấy, cũng không phải nói dối.

Lữ Tiểu Vũ còn tưởng rằng Lục Dương tăng ca đến sáng, có chút cảm động, nói ra: "Lần sau trang web update, để ta canh là được ròi."

"Không cần, không cần, ta thích thức đêm."

Lục Dương khoát tay áo.

Lữ Tiểu Vũ thì hồ nghi nhìn thoáng qua Lục Dương, chủ tịch nhà mình, từ lúc nào chăm chỉ như vậy rồi.

Không hợp khoa học a.

Cùng Lữ Tiểu Vũ hàn huyên thêm vài câu, Lục Dương trở về văn phòng.

Trong văn phòng, Từ Thi đang nghiêm túc vẽ tranh, Lục Dương từ ngoài đi vào mà nàng cũng không phát hiện, trong lòng Lục Dương có chút hiếu kỳ, tiểu nha đầu Từ Thi này rất lâu rồi chưa có nghiêm túc qua như vậy, trước kia chỉ cần hắn vào cửa, là Từ Thi ngẩng đầu lên, với lại nàng có một đôi tai nhỏ hết sức linh mẫn, nhưng hôm nay lại không biết làm sao, mà lại nghiêm túc như vậy.

Lục Dương thả nhẹ bước chân.

Hắn chậm rãi hướng sau lưng Từ Thi đi tới, đến nơi, hắn càng thêm cẩn thận hơn, chủ yếu là lo lặng đột nhiên lên tiếng hù Từ Thi giật mình, tuy rằng hắn không ngại gọi hồn dùm Từ Thi đâu.

Từ Thi vẫn nghiêm túc vẽ tranh như cũ.

Hơn nữa còn tới thời điểm mấu chốt.

Bản vẽ này, là một nữ nhân mặc trang phục cổ trang, xiêm y lộn xộn, bộ ngực lộ ra một nửa, ánh mắt mê ly, đang nằm trong lồng ngực của một nam nhân anh tuấn, nam nhân cũng lộ lồng ngực bằng phẳng của mình ra, nhìn qua có thể cơ bắp màu đồng cong trôi chảy....

Lục Dương mở to hai mắt mà nhìn, không thể tưởng tượng nổi.

Mặc dù nói bên trong Cực Phẩm Gia Đình, loại tình tiết này có không ít, nhưng lúc trước Từ Thi đều vẽ sơ lược, tuyệt đối sẽ không miêu tả kĩ càng như vậy, hôm nay quả thức có chút ngoài dự đoán của mọi người.

Hay đây không phải manga, mà phúc lợi của người hâm mộ.

Trong lòng Lục Dương âm thầm suy đoán.

Nhưng bất kể là cái gì, thời điểm này, hắn không nên đột nhiên xuất hiện là tốt nhất, nếu không, Từ Thi chắc chắn ở trước mặt mình giả chết mất, da mặt nàng rất mỏng, động một cái là xấu hổ không thôi, nếu thời điểm đang vẽ tình tiết kiểu này, bị mình chứng kiến, đoán chừng từ nay về sau sẽ không dám tới đây nữa.

Nàng không tới, văn phòng sẽ không có người quét dọn.

Lục Dương quyết định thực hiện chiếc lược, lui lại phía sau.

Hắn một lần nữa nhẹ nhàng bước chân ra khỏi văn phòng.

Thời điểm tới cửa.

Hắn ho vài tiếng, giả bộ như mới bước vào.

Từ Thi nghe được giọng nói, ngẩng đầu lên phát hiện Lục Dương đã tới, liền tranh thủ rút ra mấy tờ giấy vé, đè lên tờ giấy mới vẽ kia.

"Ngươi...Ngươi đến rồi."

Từ Thi lắp bắp nói.

Trên mặt nàng hiện lên một mảng đỏ chót, không biết bởi vì là xấu hổ, hay bởi vì khẩn trương nữa.

"Ngươi đang ở đây vẽ tranh sao?"

Lục Dương đi tới.

Điểm nhiên như không có việc gì, còn nhìn một chút.

Trên mặt bàn, đã đổi thành một tờ vẽ có nội dung manga bình thường.

"Đúng vậy a, mọi hôm có nhiều tiết học lắm, chỉ có thể tăng ca vào Chủ Nhật."

Từ Thi có chút hữu khí vô lực mà nói.

"Cho ta xem tí."

Lục Dương chuẩn bị đưa tay tới lấy.

Từ Thi vội vàng đưa hai tay ra bảo hộ, nói ra: "Không được không được, hiện tại không thể nhìn."

"Vì sao?"

Lục Dương vốn là đang trêu chọc nàng.

Từ Thi lắp bắp nói: "Không được thì..không được."

Nàng cảm giác vội như như sắp khóc.

"Được rồi, ta không nhìn nữa, không nhìn nữa."

Lục Dương cười cười.

Cánh tay rời khỏi mấy tâm hình vẽ, Lục Dương trở lại vị trí làm việc của mình.

Nhìn thấy Lục Dương rời đi, Từ Thi thu hồi hai tay đang đè lên bức vẽ, toàn bộ người cũng thả lỏng xuống, vừa rồi đúng thật là khẩn trương chết mất thôi.

Nếu để cho Lục Dương nhìn thấy nội dung mình vẻ, khẳng định bản thân liền xong đời.

Từ Thi à, Từ Thi.

Thời gian vẽ manga còn không có, sao ngươi lại vẽ những thứ linh ta linh tinh như vậy, nhỡ đâu bị phát hiện thì làm sao bây giờ? Không biết trong đầu ngươi nghĩ cái gì nữa.

Nội dung vừa rồi nàng vẽ, cũng chỉ để lại để mình xem, cũng không có ý định tuyên bố ra ngoài.

Ấn nút khởi động máy tính, nhìn biểu tượng Microsoft chạy trên màn hình, Lục Dương ngẩng đầu lên, nói ra: "Điểm thi của ngươi xử lý thế nào? Trường học bên kia tính giải quyết sao?"

Nghe được Lục Dương hỏi chuyện này, Từ Thi nhẹ nhàng gật đầu, nói ra: "Phụ đạo viên nói, bài thi tìm không được nữa, cứ dựa theo điểm trung bình, cộng thêm năm."

"Thế bình thường là bao nhiêu?"

Lục Dương hỏi tiếp.

"Chín mươi sáu."

Từ Thi nói ra một con số.

Wow, nếu tính như vậy, vậy điểm trung bình của Từ Thi không phải chín mươi mốt rồi sao. Đây là một con số cách rất xa số điểm của Lục Dương, so với Lý Minh Bác thì không sai biệt lắm, Từ Thi dùng rất nhiều thời gian để vẽ tranh, vậy mà còn có thể đạt được thành tích như vậy, thiên phú, nỗ lực, thiếu một thứ cũng không được."

"Ngươi giỏi quá!."

Lục Dương duỗi ngón tay cái ra, không keo kiệt mà tán thưởng nàng.

"Đợi ngươi sau khi có được học, nhất định phải mời ta ăn cơm, không thể quên, với lại ngươi còn phải giúp ta học bổ túc tiếng Anh."