Sáng sớm ngày hôm sau.
Sau khi rửa mặt.
Lục Dương rót cho mình một chén nước dưỡng sinh màu đen.
Nhớ lại tỉnh canh đêm qua, Lục Dương cảm giác có chút thận đau, mấy giờ liên tục a, đến thần tiên cũng chưa chắc chịu nổi, ngày hôm qua Trần Thu Nguyệt dị thường hung mãnh, giết địch một nghìn tự tổn tám trăm, không thể không nói, nàng nhất định mang tâm lý trả thù nên muốn vắt khô hắn rồi.
Cũng may, thân thể bây giờ trẻ tuổi, sức sống mười phần, cuối cùng mới khiến Trần Thu Nguyệt tước vũ khí đầu hàng, duy trì tôn nghiêm của mình/
"Sáng nay ăn gì?"
Lục Dương uống một cốc nước sôi, sau đó đặt xuống, bước vào phòng, nước sôi làm dạ dày của hắn hết sức ấm áp.
"Không ăn."
Trần Thu Nguyệt lắc đầu.
Nàng mệt mỏi qua rồi, không muốn rời rường.
"Hôm nay không đi ra ngoài chơi sao?"
Lục Dương ngồi ở trên giường, cười nói.
"Không được, không được, không đi nổi nữa, hôm nay em muốn ngủ một ngày, anh tự mình đi chơi đi, không cần phải xen vào em, em cũng mặc kệ anh." Trần Thu Nguyệt khoát tay áo, sau đó đem cánh tay thu hồi vào trong chăn, tháng chín rồi, trời cũng bắt đầu xe lạnh.
"Vậy được rồi, anh nấu cháo nơi nồi cơm điện cho em, em dậy thì ăn một tí."
Lục Dương rời khỏi phòng.
Đặt một ấm nước sôi, sau đó lại đong nửa bát gạo, Lục Dương bật chế độ nấu cháo ở nồi cơm điện.
Làm xong những thứ này.
Lục Dương cầm chiếc laptop mình đôi ở ghế sô pha mở lên.
Đêm qua, hợp đồng tương lai vàng giảm xuống thêm 1,5 điểm, đối với Lục Dương mà nói, tự nhiên là giảm càng nhiều càng tốt, nhưng giảm vậy là có người thảm rồi.
So với trước đây, khi diễn đàn thảo luận khắp nơi một mảnh kêu thán, lúc trước giá vàng đột nhiên tăng mạnh, rất nhiều người đều rót tiền đầu tư vào, kiếm được nhiều tiền, nhưng lúc này mới qua một đêm, đã khiến rất nhiều người trở về trắng tay như trước đây.
Vốn cho rằng, buổi tối giảm xuống một tí sẽ đi lên lại, thật không nghĩ đến, giá cũng chẳng hề tăng lên, mà tiếp tục giảm sâu xuông dưới.
Điều này làm cho không ít người cảm thấy luống cuống.
Từ mấy dòng bình luận ở dưới, Lục Dương có thể nhìn ra, người lời thì có số ít, còn đại bộ phần đều mất đi không kiếm về được, còn có người phơi ra lịch sử giao dịch của mình, bởi vì hắn sử dụng đòn bẩy x20 lần, nên ngày hôm qua trực tiếp trắng tay rồi, hơn mười vạn đô, trong nháy mắt không còn cái nịt, hắn lại nhắn thêm một tin ở phía dưới, sân thượng có gió lạnh, nhảy lầu nhớ mang theo áo.
Đầu tư chính là như vậy, có người lời có người lỗ, đường tưởng lúc đầu lời nhiều tiền mà coi thường, sớm muộn có một ngày cũng phải trả cả vốn lẫn lời, trừ khi người đầu tư có ý thức tự chủ mãnh liệt, nếu không càng chơi càng lớn thêm.
Lục Dương mở thêm một trang khác, mở ra diễn đàn ở Csite, gần đây không có việc gì làm, hắn đều ưu thích lên diễn dàn nhìn xem, chủ yếu là trên diễn đàn không ít người ngưu, mỗi lần bình luận, đều khoe lương của mình một năm trăm vạn, một ngày nhìn một cái, vẫn tương đối hay a.
Bài viết đang xếp hạng đầu tiên là, APP CCilicili dùng như thế nào?
Đây là một bài viết có tiền thưởng, chỉ cần trả lời sẽ được CC tệ.
Lục Dương nhìn nhìn.
Phía dưới bài viết đã có 3500 câu trả lời, thời gian đăng tải bài viết này lên là mười hai giờ đêm, của tài khoản bộ phận kỹ thuật đăng lên, từ đây có thể nhìn ra, diễn đàn Csite, có không ít cú đêm đâu đấy.
Hắn ấn mở bài viết, nhìn bình luận phía dưới.
"Rất không tồi, ngày hôm qua tám giờ là ta đã tải xuống, cảm giác giao diện nhìn rất đẹp mắt."
"APP điện thoại coi video rât thoải mái, chỉ là coi làm ta mất hơi nhiều thơi gian, bất tri bất giác cũng trôi ma mấy giờ rồi, ngày mai ta còn phải đi Dubai, đi ngủ trước đây."
"Trang web có lương tâm, APP có lương tâm."
"App không tồi, ta rất hài lòng, chúc cho Csite ngày càng phát triển."
...
Lục Dương đọc rất nhiều bình luận, tuyệt đại đa số đều là khen ngợi, cũng có một chút người đưa ra ý kiến, còn có người thông báo một số lỗi BUG nhỏ, nếu như cảm thấy hợp tình hợp lý, bên phía bộ phận kỹ thuật sẽ tiền hành fix lại.
Nấu cháo tốn rất nhiều thời gian, Lục Dương tắt laptop, sau đó đi xuống chung cư chạy vài vòng.
Chạy xong, Lục Dương chạy luôn tới Bắc Môn.
Liễu Thanh Thanh đã dậy tương đối sớm, cửa hàng bán hoa đã mở cửa rồi.
"Lục Dương, sao anh lại tới đây."
Liễu Thanh Thanh có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Lục Dương lại tới lúc sáng sớm.
"Đi ra ngoài một chút."
Lục Dương cười cười.
"Sao anh lại đổ mồ hôi thế kia?"
"Vừa mới chạy bộ xong."
Liễu Thanh Thanh tìm một cái khăn sạch sẽ, ở trên mặt Lục Dương lau lau, tiểu nha đầu Đậu Đậu ở bên cạnh, ngẩng đầu, trừng đôi mắt to, tò mò nhìn hai người.
Tùy ý để Liễu Thanh Thanh lau mặt xong, Lục Dương ngồi chổm hổm xuống, ở trên má Đậu Đậu nhéo vài cái, nói ra: "Đậu Đậu, hôm nay có đến trường không?"
"Hôm nay là chủ nhật.”
Giọng nói thanh thúy của Đậu Đậu vang lên.
Tuy nhiên, thời điểm mở miệng, Lục Dương phát hiện, nàng mất đi một cái răng cửa.
Cũng đến tuổi thay rằng rồi, tuy rằng thiếu một cái răng cửa, nhưng nhìn qua Đậu Đậu vẫn đáng yêu như trước.
“Buổi sáng ăn chưa?”
“Đã ăn rồi.”
“Ăn gì?”
“Bánh bao thịt.”
“Ăn no chưa?”
“No rồi.”
Đậu Đậu vỗ cái bụng nhỏ của mình, hình cầu đấy, nhìn qua thấy ăn no không ít.
Theo bên cạnh mẫu thân Tần Lam, điều kiện sinh hoạt của Đậu Đậu tăng lên không ít, hơn nữa lá gan cũng lớn hơn rất nhiều, không như trước đây, gầy gò, không dám nói chuyện lớn tiếng.
Cho nên người ta vẫn nói, hài tư vẫn nên theo bên cạnh cha mẹ, dù vất vả thêm một chút, cũng không thể khiến cho con ở một mình.
“Đậu Đậu, cuộc thi cuối kỳ, em xếp hạng bao nhiêu.”
Lục Dương cười hỏi.
Đậu Đậu tự hào nói: “Hạng bốn mươi tám.”
“Bốn mươi tám, cũng không tệ lắm.” Lục Dương cho rằng cái hạng này cũng được, dù sao trụ cột của Đậu Đậu cũng quá kém, nhà trẻ cũng chưa đi qua lần nào, trực tiếp vào học lớp một, so với học sinh thành thị, thì chênh lệch quá lớn.
“Lớp chúng ta có năm mươi học sinh.”
Đậu Đậu nói tiếp.
Năm mươi học sinh, xếp hạng bốn tám, được rồi, đếm người từ dưới lên hạng ba, Lục Dương vẫn khích lệ, nói: “Coi như cũng được, không phải đứng cuối là được rồi.”
“A, hai bạn học kia lúc thi bị cảm, nên vẫn chưa thi xong.” Đậu Đậu giòn giòn giã giã nói tiếp.
“Ách, vẫn được rồi, vận khí đôi khi cũng là một loại thực lực.”
Lục Dương lau mồ hôi.
Nha đầu này, chuyên môn nói không hết câu.
Liễu Thanh Thanh ở một bên nghe hai người đối thoại, cũng chịu không nổi phải che miệng cười trộm.