Giờ phút này.
Lâm Viện Viện cảm giác mình đã thăng tiên.
Thế nhân lừa gạt ta, phỉ báng ta, sỉ nhục ta, cười ta, khinh ta, coi rẻ ta, không tin ta, làm thế nào bây giờ?
Tự nhiên là lấy ra chứng cứ rồi, hung hăng tát mặt bọn họ.
Hoàn hảo.
Lần này, nàng đã chuẩn bị đầy đủ.
Lâm Viện Viện hít sâu một hơi, thần sắc trở nên nghiêm túc, nói: "Giai Giai tỷ, lần này, ta có chứng cứ đấy!."
"Chứng cơ gì?"
Tống Giai có chút kinh ngạc, nhìn bộ dạng của Lâm Viện Viện, hình như lần này nàng nghiêm túc rồi, mà chứng minh Lục Dương là cặn bã nam, quan trọng đến vậy sao?
Lâm Viện Viện giơ lên điện thoại, nói ra: "Ta có ảnh chụp."
"Lâm Viện Viện, ngươi chụp lén người ta?"
Bạch Thịnh khiếp sợ hỏi.
"Cái gì gọi là chụp lén, ta đường đường chính chình chụp được không hã, ai bảo Lục Dương muốn làm anh rể của ta, ta nhất định phải cho Giai Giai tỷ nhìn thấy sự thật, không nên có tình ý gì trong lòng với hắn cả."
Lời nói Lâm Viện Viện kinh người.
Đem chuyên ở Thân Thành, trực tiếp kể lại một lần nữa.
"Cái gì vậy, Lâm Viện Viện, ngươi ăn nói linh tinh, ta cùng Lục Dương chỉ là bạn bè bình thường thôi." Tống Giai tỏ ra khó thở, đưa tay lên như muốn giáo huấn Lâm Viện Viện, song có điều Lâm Viện Viện nhanh nhẹn trốn sau lưng Bạch Thịnh.
Bạch Thịnh khuyên can, nói: "Được rồi, được rồi, chúng ta xem chứng cứ của Lâm Viện Viện trước đi."
Ba người cùng tiến vào một chỗ.
Lâm Viện Viện vô cùng thận trọng mở ra file album của điện thoại mình.
Dường như bên trong cất giấu bí mật đồng trời.
Nàng cẩn thận từng li từng tí mở ra ảnh chụp.
Sau đó.
Ba người đều sững sờ.
Sắc mặt Tống Giai hiện nét cổ quái, nói ra: "Lâm Viện Viện, cái này gọi là chứng cứ của ngươi sao, ngươi không phải tùy tiện ra bên ngoài, chụp một tấm hình chứ."
Ảnh chụp có độ phân giản pixel rất kém.
Bởi vì Lục Dương cùng Trần Thu Nguyệt cách Lâm Viện Viện vẫn còn tương đối xa, hơn nữa phía dưới lại tối thui mịt mờ, nên ở trong ảnh chỉ có bóng người mơ hồ, đừng nói là mặt, mà trong ảnh là trai hay gái cũng không rõ ràng.
Thời đại này, chất lượng máy ảnh của mấy điện thoại bàn phím cơ không cần phải nghĩ, huống chi thời điểm chụp còn là ban đêm, Lâm Viện Viện sợ hãi bị phát hiện, chụp xong liền chạy, cũng không kịp lấy ra nhìn lại.
Bạch Thịnh cũng lắc đầu.
Khẳng định Lâm Viện Viện lại phát tác chứng ảo tưởng nữa rồi.
Vốn còn tướng chân tướng sẽ sáng tỏ, nhưng không nghĩ tới, ảnh chụp của mình lại sảy ra vấn đề, Lâm Viện Viện nhớ kỹ mình chụp liên tiếp vài tấm, liền vội vàng mở sang tấm tiếp theo, cũng giống như vậy...
Tấm thứ ba cũng vậy...
Tấm thứ tư cũng thế.
Sau khi kiểm tra tất cả ảnh chụp xong, Tống Giai cùng Bạch Thịnh cùng thở dài, quay người rời đi, chỉ còn lại một mình Lâm Viện Viện ngây ngốc đứng ở giữa phòng.
Ra ngoài ban công, Tống Giai bấm một số điện thoại.
"Nhu tỷ, dành chút thời gian về phòng một chuyến, ta có chuyện muốn nói cùng ngươi."
Lúc nói chuyện, nàng còn nhìn thoáng qua Lâm Viện Viện.
Trong điện thoại, Lý Nhu giống như là nói gì đó.
Tống Giai nói tiếp.
"Trở về sẽ nói cho ngươi biết, bây giờ nói đây có chút bất tiện."
...
Chung cư Hoa Đình, khu năm, tầng sáu.
Trong phòng khách, Lục Dương cuộn mình năm trên ghế salon, hai chân thì đặt trên bàn trà trước mặt, cả thân thể dựa ra sau, trên hai chân, còn đặt một chiếc laptop.
Trong phòng vệ sinh, âm thanh máy sấy ngừng lại.
Tiếp theo.
Trần Thu Nguyệt mặc một chiếc váy màu trắng hai dây, chân mang một dép bông, từ bên trong đi ra.
Nhìn thấy Lục Dương đang ngồi vọc máy tính.
Trần Thu Nguyệt đi tới, tự nhiên ngồi vào bên cạnh, sau đó nâng cặp đùi trắng nõn của mình đưa qua, Lục Dương thấy vậy, cầm chiếc laptop của mình lên, để nàng có thể gác chân nơi người mình.
Vừa mới tắm rửa xong, nên hai chân còn rất ướt, còn có một mùi thơm sữa tắm thơm ngát, bàn chân nhỏ nhắn cỡ khoản ba sáu dơ lên không trung, trong trắng lộ hồng, mơ hồ có thể nhìn thấy gân xanh nhàn nhạt.
Ngon chân hơi hơi cong lại, sau đó lại giãn ra.
Thật đúng là một đôi chân tuyệt mĩ mà.
Nhưng, Lục Dương tạm thời cũng không có hứng thú, hắn đem chiếc laptop của mình đặt lên phía trên, che đi phong cảnh xinh đẹp.
"Anh đang nhìn gì vậy?"
Trần Thu Nguyệt tò mò hỏi.
"Hợp đồng tương lai."
Lục Dương bình tĩnh nói.
Trần Thu Nguyệt không hiểu cái gì là hợp đồng tương lai, nhưng chắc cùng một loại như cổ phiếu, không sai biệt lắm, nàng hỏi: "Kinh doanh lời sao?"
"Lời, hơn nữa còn lời rất nhiều tiền."
Trên mặt Lục Dương hiện ra nụ cười.
Buổi chiều hôm nay.
Vàng Luân Đôn mới mở cửa phiên giao dịch đã vội vàng giảm đi mất 5% giá trị, điều này làm cho không người người sử dụng đòn bẩy mua trực tiếp mất trắng, mấy con cừu ở các quốc gia khác, có thể nói là bị vặt trụi lông.
Trên mạng, những chuyên gia hay mõm lúc trước, từng người một không hẹ mà cùng nhau lặn mất tăm.
Cổ phiếu mà giảm 5%, thì cũng không coi vào đâu, ở cổ phiếu Mỹ, một ngày giảm hơn hai mấy % cũng là chuyện thường tình, nhưng đối với vàng mà nói, thì đây quả thực là tin tức giật gân.
Thanh khoản hai mươi nghìn tỷ đô, giảm một lúc 5%, đây cũng không phải nói giỡn.
Tuy rằng về sau có nhếch lên một tí, nhưng tính đến bây giờ, giá trị coi như đã mất năm điểm.
Năm điểm này.
Mang đến cho Lục Dương, năm triệu đô tiền lời.
Nếu như Trần Thu Nguyệt biết con số này, chỉ sợ cùng không thể bình tĩnh như bây giờ.
Năm triệu đô a, đây chính là hơn ba nghìn vạn nhân dân tệ...Bao nhiêu công ty đưa ra thị trường, một năm vẫn chưa có thể kiếm được nhiều lợi nhuận như vậy.
Nghe được Lục Dương nói kinh doanh lời, Trần Thu Nguyệt tỏ ra cao hứng, hưng phấn nói: "Vậy anh phải mời em ăn mới được."
"Được a, em muốn ăn gì?"
Lục Dương cười cười, lại nhìn màn hình máy tính một chút, cười nói.
Trần Thu Nguyệt nhìn Lục Dương, khẽ cắn nhẹ môi xuống, sau đó nói.
"Ăn anh!"
"Hừ, chưa biết ai ăn ai đâu."
Lục Dương đóng máy tính lại, trực tiếp ném qua một bên.
...