Bảo vệ trường học rất nhanh bị hấp dẫn tới đây, sau khi điều tra một phen cũng không có kết quả gì, chỉ có thể thu lại đống pháo, về phần ai đốt, thì căn bản không biết.
Lúc trước mặc dù có nữ sinh thấy được, nhưng xung quanh toàn là bóng tối cũng không nhìn thấy rõ mặt mũi, hơn nữa cũng không ai rảnh rỗi đến mức xen vào chuyện của người khác, nói cho trường học biết cũng không có lợi gì, ngược lại càng làm mình tốn thêm thời gian.
Trần Thu Nguyệt rất nhanh ở trong đám người tìm được Lục Dương.
Hai người cùng nhau đi đến một nơi ít người qua lại.
Dưới bóng đêm.
Lục Dương ôm Trần Thu Nguyệt vào trong lòng ngực, nhìn nàng chu miệng, nói ra: "Làm sao vây, bây giờ em còn tức giận a?"
"Ta nào dám tức giận?"
Ngữ khí Trần Thu Nguyệt vô cùng khó chịu, nói.
"Anh biết rõ nhất định em sẽ tức giận, nhưng chuyện này em cũng hiểu được mà, anh không phải người chủ động." Dù sao cũng đã như vậy rồi, Lục Dương cũng bày ra vẻ mặt vò mẻ không sợ nứt thêm.
Trần Thu Nguyệt hít mũi một cái.
Có chút ê ẩm.
"Ta làm sao có cảm giác, vừa mới bắt đầu đã sai rồi."
Lân thứ nhất ở giảng đường bậc thang, thời điểm nhìn thấy Lục dương, nàng liền đối với nam sinh đẹp trai, lại đa tài đa nghệ này nhiều hứng thú, cho nên mới chủ động xuất kích, dù biết rõ lúc đó Lục Dương có bạn gái, nhưng nàng vẫn không buông tha, dù sao, dưới suy nghĩ của nàng, chỉ cần có một cái cuốc tốt đến, không sợ không đào được góc tường nhà người ta.
Nhưng hiện tại.
Nàng sai rồi.
Triệt để sai rồi.
Cái này mà góc tường sao, đào xong một góc tường, đằng sau liền biến luôn thành mê cung, dẫn dến chính nàng bị mất phương hướng, mất luôn cả cái cuốc.
Điển hình cho câu, tiền mất tật mang.
"Đúng vậy a, nếu như thời điểm ở trong phòng, ta không xúc động thì tốt rồi."
Lục Dương tiếp tục nắm tay Trần Thu Nguyệt.
"Vậy sao ngươi không khắc chế lại."
Trần Thu Nguyệt hừ lạnh một tiếng.
"Cái đó trách ngươi quá quyến rũ, vì vậy lỗi đều do ngươi cả." Lục Dương tuyệt đối là cao thủ ném nồi, cái nồi này hắn lại ném lên đầu Trần Thu Nguyệt.
Sao lại trách ta?
Trần Thu Nguyệt tỏ ra bối rối.
Xinh đẹp là cái tội sao?
"Á..."
Lục Dương nhịn không được phải kêu lên.
Bởi vì hắn cảm giác cánh tay của mình bị Trần Thu Nguyệt véo một cái, nữ nhân này, có vụng trộm tu luyện Cửu âm Bạch Cốt Trảo sao.
Véo xong, tâm tình Trần Thu Nguyệt tốt hơn rất nhiều.
Lục Dương xoa xoa vị trí bị véo, ói ra: "Vậy tiếp theo phải làm sao bây giờ?"
"Còn có thể làm sao, bây giờ đi không kịp nữa rồi, chỉ đành đâm lao phải theo lao thôi, hy vọng đằng sau, sẽ không phải mắc thêm nhiều lỗi lầm nữa, sai càng thêm sai, bằng không cũng chỉ có thể đi thẳng."
"Ở đâu mà học được nhiều thành ngữ như vậy?"
Lục Dương nhịn không được cười.
Hắn biết rõ, chuyện này đã tính là quá khứ, nữ nhân này, nhìn qua tính tình rất cao ngạo, nhưng rất dễ dỗ dành.
"Màu sắc son môi hôm nay ngon lắm."
"Hả?"
Trần Thu Nguyệt hồ nghi ngẩng đầu.
"Để anh nếm thử."
Hai người một lần nữa một chỗ hôm nau.
Hơn nửa đêm, thỉnh thoảng có sinh viên đi ngang qua, có người ngoái đầu nhìn trộm lại, rồi vội vàng lại bỏ đi.
Ở đối diện con đường cái trước mặt.
Lâm Viện Viện đang trợn mắt há hốc mồn nhìn xem hết thảy.
Cảm giác toàn thân của nàng bây giờ có chút chóng mặt.
Vừa rồi nàng còn ở ký túc xá của mình, nhưng nhìn phóa hoa trên bầu trời, cứ tiếp tục đi lên phía trước, đi đến con đường cái này, thưởng thức cảnh đẹp pháo hoa.
Trong lòng còn đang suy nghĩ, sinh viên nào lại lớn mật như vậy.
Thật không nghĩ đến.
Bản thân lại tới chậm một bước, vừa đến nơi này, pháo hoa vang lên vài tiếng, sau đó tắt ngúm, không có thưởng thức được pháo hoa, ngược lại trong lúc chuẩn bị rời đi, lại nhìn thấy một màn cay mắt như vậy.
Lục Dương.
Tên cặn bã nam này.
Vậy mà đang hôn môi một nữ sinh khác.
Lâm Viện Viện nghĩ đên mấy vụ việc lần trước, bởi vì chính mình sai lầm, không kịp lưu giữ chứng cứ, nên lần này, nàng vội vàng lấy điện thoại ra, chụp liền tục mấy chục tấm.
Bởi vì đang là ban đêm, nên chụp ảnh phải cần lóe lên đèn flash, Lâm Viện Viện sợ bị Lục Cặn Bã phát hiện, nên xem cũng không kịp xem, liền chạy về nhà như một làn khói.
Sau một nụ hôn kiểu Pháp.
Hai người tách ra.
Lục Dương nhìn xung quanh một lần, sau đó nói với Trần Thu Nguyệt, nói ra: "Vừa rồi hình như có người chụp ảnh chúng ta?"
Trần Thu Nguyệt bởi vì vừa nãy nín một hơi, nên lấy miệng thở phì phò xong, mới lên tiếng: "Không biết, cũng không có chú ý."
"Không có việc gì, chắc là anh nhìn nhầm.
Lục Dương lần nữa ở bốn phía xung quanh nhìn nhìn, cũng không có phát hiện người nào chú ý tới đây.
Coi như bị chụp ảnh thì sao chứ, cũng không có gì, Lục Dương cũng không quan tâm, buổi tối ở đại học, hôm nhau cũng không phải việc lạ.
"Hôm nay tới Hoa Đình đi."
Lục Dương nói ra.
"Đi đi, mà đợi tí, em còn phải nói Hứa Dung Dung một chút."
Trần Thu Nguyệt gọi điện thoại một cú.
Một lát sau, nàng cùng Lục Dương cùng một chỗ hướng phía Tây Môn đi đến.
Ký túc xá nữ sinh, tầng năm.
Hứa Dung Dung sau khi cúp điện thoại, liền đi tới cửa, đem chốt cửa khóa lại, Từ Thi trừng mắt ra nhìn, nói ra: "Dung Dung tỷ, đại tỷ vẫn chưa về mà."
Hứa Dung Dung thở dài, nói ra: "Đêm nay nàng sẽ không trở lại."
Từ Thi sửng sốt, sau đó mới hiểu ý gì.
Sắc mặt nàng hơi đỏ lên.
Hứa Dung Dung hữu khí vô lực nói tiếp: "Thẩm Yên tối nay cũng không trở lại, Nguyệt Nguyệt cùng Lục Dương thì ra ngoài rồi cũng không trở lại, hiện tại trong phòng chỉ có hai cô nhóc đáng thương chúng ta thôi."
Từ Thi an ủi: "Hai người chúng ta có thể làm bạn."
...
Lâm Viện Viện một lúc sau mới trở lại ký túc xá, nhìn thấy hai bạn cùng phòng đang mắt to mắt nhỏ nhìn mình.
"Nhị tỷ, Giai Giai tỷ, các ngươi nhìn ta làm gì?"
Lâm Viện Viện trừng đôi mắt cá vàng của mình ra.
Tống Giai đi qua, một tay kéo Lâm Viện Viện đi qua, nói ra: "Lâm Viện Viện, cái con nha đầu chết tiệt này, vữa này không phải ngươi nói sẽ cùng nhau đi về sao? Vì sao lại nửa đường biến mất chứ hả."
Bạch Thịnh cũng nói: "Vừa rồi bên kia có người đốt pháo hoa, ngươi vây xem rất nhiều, ngươi thấp quá, Giai Giai lo lắng ngươi tới tham gia náo nhiệt, biệt người ta dẫm nhầm."
Lâm Viện Viện tức giận cũng không được, phồng miệng nói ra: "Nhị tỷ, ta cũng một mét năm rồi, làm sao có thể bị người ta dẫm phải chứ, nữ sinh cao như ta, cũng là điều bình thường a."
"Bình thường sao?"
Bạch Thịnh nhìn Tống Giai hỏi.
Tống Giai nói: "Ta cao một mét bảy."
Bạch Thịnh nói: "Ta một mét sáu tám."
Sau đó còn nói thêm: "Đại tỷ một mét bảy ba."
Sau đó hai người đồng thời nhìn Lâm Viện Viện.
Lâm Viện Viện khóc không ra nước mắt.
Vì sao, vì sao a.
Bản thân thấp còn chưa nói, vì sao bạn cùng phòng của nàng lại cao như vậy, có muốn để người khác sống nữa hay không.
Hai người đũa giỡn Lâm Viện Viện một hồi.
Lâm Viện Viện tuy rằng bị đả kích, nhưng nàng không quên, chuyện vừa rồi mình phát hiện được, nàng lấy điện thoại di động ra, nói: "Đố hai người biết, vừa rồi lúc ta xem bắn pháo hoa, nhìn thấy ai đấy."
"Lục Dương."
Tống Giai không chút do dự nói.
Dù sao.
Chỉ cần Lâm Viện Viện nói những lời như này, thì nhất định gặp được Lục Dương rồi, Tống Giai cũng sớm quen chuyện này.
Bạch Thịnh cũng biết chuyên này, các nàng còn bàn bạc với nhau, có nên hỏi lão sư hay không, nếu có trứng tưởng tượng như này, thì nên điều trị thế nào.
Vốn bị người khác đoán chúng, Lâm Viện Viện có chút kinh ngạc, nhưng nghe qua ngữ khí của Tống Giai, còn có thái độ của Bạch Thịnh, nàng biết rõ mình bị hai người trêu chọc.
Rõ ràng bản thân nàng mỗi lần nói ra đều là sự thật mà.
Bạch Thịnh không ngại sự tình lớn thêm, hỏi: "Lâm Viện Viện, này ngươi thấy cái gì?"
Tống Giai lườm nàng liếc, nói thẳng: "Còn có thể là gì nữa, đoán chừng lại nhìn thấy Lục Dương thân mật với một cô gái nào đó, có phải ôm ấp hết sức thân mật không."
"Có phải vậy không Lâm Viện Viện." Bạch Thịnh hỏi.
Sắc mặt Lâm Viện Viện đỏ bừng, cắn răng, nói ra: "Đúng! Rồi! Đấy!."
Ba chữ này, như xuất ra từ trong kẽ răng.
Bạch Thịnh cùng Tống Giai nghe xong thở dài.
Đứa nhỏ này, bệnh càng ngày càng nghiêm trọng.