Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 518: Sĩ Diện Láo (2)




"Đại tỷ, ta nói hôm nay ngươi làm sao vậy, cả ngày hôm nay đều có gì đó sai sai, buổi chiều cũng vậy, thời điểm chúng ta ăn lẩu, lại chốn vào phòng điện thoại nói chuyện vơi ai?"

Hứa Dung Dung vừa nói, vừa đem kem dưỡng ẩm ở trương mặt nàng vỗ vỗ lên mặt.

"Hỏi nhiều như vậy làm gì?"

Trần Thu Nguyệt liếc nàng một cái.

Sau đó nàng đi tới ban công ,hướng về phía dưới nhìn nhìn, phía dưới trống không, căn bản không có người...

Hứa Dung Dung nhìn Từ Thi, cười nói: "Ngươi xem đại tỷ kìa, căn bản không nỡ để Lục Dương đợi lâu đâu, ngươi đừng lo lắng mù quáng."

Mười phút trôi qua.

Hai mươi phút trôi qua.

Điện thoại như trước vẫn im lặng.

Mấu chốt nhất, từ trên sân thượng nhìn xuống, phía dưới không có ai cả, Lục Dương căn bản chưa có đi tới.

Trần Thu Nguyệt tức giận dậm chân, nói một tiếng tức giận.

"Lừa đảo."

Nàng vốn cho Lục Dương ở dưới đợi năm mười phút đồng hồ, thật không nghĩ tới, đối phương lại ra bài không hợp lẽ thường, ngược lại làm nàng đợi hai mươi phút.

Từ Thi cầm lấy điện thoại, cũng muốn gọi hỏi Lục Dương, song lại bị Trần Thu Nguyệt đoạt mất điện thoại, nói ra: "Đừng gọi hắn."

"Nguyệt Nguyệt tỷ, Lục Dương nhất định có chuyện gì mới tới chậm trễ." Từ Thi hỗ trợ giải thích.

Trần Thu Nguyệt cười lạnh: "Hắn mà có chuyện gì, khẳng chừng ở giữa đường, gặp được tình nhân cũ rồi."

Lại một lát sau.

Lục Dương mới lén la lén lút đi tới dưới ký túc xá.

Trên tay hắn còn mang một cái tui đen.

Giờ này, đã là chín giờ tối, sinh viên ra vào cũng không phải nhiều, nhưng, cũng có người chú ý tới Lục Dương, Lục Dương từ trong túi áo lấy ra một vật, đặt ở trên bãi cỏ.

Sau đó, đốt một ngọn lửa nhỏ.

Xì xì.

Một tia lửa nhỏ sáng lên.

Thời điểm này, các nữ sinh xuống lầu lấy nước âm, mới ý thức đây là vật gì, vội vàng chạy nhanh vào ký túc xá, không dám tò mò nữa....

Oành một tiếng.

Ánh sáng phóng thẳng lên trời cao, như một đạo sao băng phá ngang bầu trời, rồi đột nhiên nổ tung, dường như xuất hiện một đóa hoa, nở rộ trên bầu trời đêm, khiến cho các ngôi sao thật sự phải ảm đạm biết sắc.

Giờ phút này.

Toàn bộ trường học, hầu như mọi ánh mắt đều hướng tới đây.

"Đậu Đậu Móa!."

Khu tám song song với khu bảy, nghe được tiếng nổ lớn, Đinh Siêu cùng Lưu Lỗi vội vàng chạy tới cửa sổ, ngay sau đó nhìn thấy quả pháo hoa thứ hai nở rộ.

Bên cạnh cửa sổ khác, cũng đầy áp người như vậy.

Đinh Siêu kích động đến nói năng lộn xộn.

Nhưng năm nay.

Nội thành Lục Thành đã có lệch cấm bán pháo hoa.

Chỉ có vùng nông thôn xung quanh, vào lễ mừng năm mới còn có thể nhìn thấy cảnh tượng này, Đinh Siêu nhiều năm rồi mới nhìn thấy lại.

"Người nào lại trang bức như vậy."

Lưu Lỗi cũng rất bội phục.

Dám ở trường học đốt pháo hoa, gan này cũng phải là gan cá mập.

"Quỷ mới biết, tuy nhiên, cũng quá lãng mạng đi, nếu ta biến thành nữ nhân, mà có người chuyên môn vì ta mà bắn pháo hoa, ta sẽ gả cho hắn." Đinh Siêu không biết xấu hổ nói ra.

Lưu Lỗi khinh bỉ nhìn hắn.

Đinh Siêu lại dùng cuống họng gào thét.

Dưới tác động của hắn, toàn bộ ký túc xá nam sinh khắp nơi cũng vang vọng tiếng kêu mổ heo.

Bên phía nữ sinh thì không cần phải nói rồi.

Thời điểm pháo hoa vang lên, cả đám không thể đợi được mà chạy ra ban công nhìn ngắm, nếu ban công hết chỗ thì thò đầu ra cửa sổ nhìn xem, từng giọng nói líu ríu suy đoán, người nao gan lớn như vậy, cùng theo tiếng phào ồ ào vài tiếng...

Người trẻ tuổi có sức sống, đại bộ phận thích xem nào nhiệt, dù sao, ở trường học mà dám đốt pháo hoa, thì mười trường, cũng chưa chắc có trường làm được.

Đám người Hứa Dung Dung cũng đi ra ban công nhìn xem.

Động dạng các nàng cũng kinh ngạc không thôi.

"Không phải Lục Dương làm chứ?"

Hứa Dung Dung có chút không xác định hỏi.

Trần Thu Nguyệt tưởng tượng, thật sự có khả năng này, trừ hắn ra, thì người nào có lá gan lớn như vậy, nhìn một đóa hoa nở rộ giữa bầu trời, Trần Thu Nguyệt lấy điện thoại ra, gọi vào một dãy số.

"Này, Lục Dương, chuyện tốt này không phải do anh làm chứ?"

"Hắc hắc, thấy thế nào, đẹp không? Anh vì em mà mua đấy."

Trong điện thoại, Lục Dương cười nói.

Trần Thu Nguyệt nhịn không được, nói: "Lá gan của anh cũng lớn quá rồi, nhỡ bị trường học bắt được thì sao?"

"Không sao, không sao, anh ẩn nấp vô cùng cẩn thận, lại không có người nhìn thấy, hơn nữa bên phía bảo vệ có mối quan hệ rất thân với anh, không cần phải lo lắng..." Lục Dương không chút nào để ý nói.

Trần Thu Nguyệt hỏi: "Vậy anh đang ở đâu?"

Nghe được Lục Dương nói ở giữa hai toàn nhà, song nơi kia có rất nhiều người.

"Anh đợi đấy, em sẽ lập tức xuống ngay."

Pháo hoa vẫn còn tiếp tục vang lên, Trần Thu Nguyệt nói mình có chút việc, liền chạy xuống lầu.

Hứa Dung Dung nhìn thoáng qua Từ Thi, nói ra: "Ta nói rồi, không cần phải lo lắng cho bọn họ."

Từ Thi như thể suy nghĩ điều gì, cũng nhẹ gật đầu.

Từ tầng năm xuống dưới, bởi vì chạy quá nhanh, làm Trần Thu Nguyệt có chút thở dốc, phía trước cửa ký túc xá đã đứng đầy áp người, dì quản lý thì than thở mắng chửi, thằng nhóc con nào, mà lá gan lớn như vậy.

Mấy ngày nay.

Dì quản lý ký túc xá mệt mỏi không thôi, trước là vì chuyện Dư Phương, nay đến chuyện này, không biết ai to gan lớn mật, chạy đến ký túc xá đốt pháo hoa, nếu chuyện này mà bị lãnh đạo tìm hiểu, bản thân không phải bị hỏi đến nhức đầu hay sao.

Mệt tâm a, sinh viên càng ngày càng khó quản lý rồi.

"Trần Thu Nguyệt, cháu biết thằng ranh con nào đốt pháo hoa không?"

Dì quản lý nhìn thấy Trần Thu Nguyệt, than thở nói.

Trần Thu Nguyệt là lầu trưởng ở đây, cũng rất quen với dì quản lý.

"Dì, cháu không biết a, có thể là nam sinh nào thổ lộ đi."

"Đời nào rồi mà thổ lộ còn dùng pháo hoa, cũng quê mùa quá đi."

Dì quản lý khinh bỉ nói.

"Đúng vậy a, quá quê mùa rồi." Trần Thu Nguyệt vô cùng đồng tình, nhẹ gật đầu.

Dì quản lý nói tiếp: "Nữ sinh kia cũng sĩ diện láo, khẳng định là nàng ta muốn cái gì cảm giác, nghi thức,vv...ài, nữ sinh bây giờ, chính là phiền toái như vậy."

Trần Thu Nguyệt: ???