Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 513: Lợi Hại Như Vậy Sao (1)




Lữ Tiểu Vũ nhìn gương chiếu hậu bên trái, được, nàng tỏ ra hài lòng, tuy nhiên cách vạch trắng vẫn hơi xa, lại nhìn gương chiếu hậu bên phải, cũng không tệ, nhưng sao lại có điểm nào không đúng nhỉ.

Cái xe này, cảm giác hình như nó hơi lớn?

"Lữ Tiểu Vũ, chính ngươi xuống xe nhìn là biết, đây là yên tâm của ngươi sao?"

Lục Dương vỗ vỗ cửa kính.

Lữ Tiểu Vũ tắt máy xuống xe, sau khi nhìn thấy vị trí đỗ của mình, khuôn mặt trắng nõn của nàng hơi đỏ lên, bản thân vậy mà đỗ tại giữa vạch trách phân cách hai vị trí, khó trách cảm giác ô đỗ lại lớn như vậy.

Lữ Tiểu Vũ có chút xin lỗi, nói: "Lúc ta học lái xe trường học đều có ký hiệu, chỉ cần đến địa phương đánh vô lăng là có thể đỗ được rồi, nhưng trong hiện thực thì không giống vậy..."

"Thế đây là lý do ngươi chiếm hai ô đỗ xe phải không?"

Lục Dương câm lặng nói ra.

Đỗ sai chính là đỗ sai, còn bày đặt lấy cớ.

"Hừ, vậy thì làm sao, cùng lắm về sau ta mua hai ô."

Lữ Tiểu Vũ không phục nói.

Dù sao nàng cũng có tiền, hiện tại có thể tùy hứng, đừng nói là hai ô đỗ xe, cho dù cả bãi đỗ, nàng cũng có thể mua nổi.

Nhìn sắc mặt vịt chết không sợ nước sôi của nàng, Lục Dương nhịn không được lắc đầu: "Ngươi có thể mua ô đỗ xe ở công cộng hay ven đường sao? Lên xe đi, để ta dạy ngươi một lần."

Nghe được Lục Dương thuyết giáo, Lữ Tiểu Vũ chập choạng bò lên lại xe.

Lục Dương ngồi ở tay lái phụ, chỉ huy nàng lái xe, nói ra: 'Ngươi muốn đỗ vào chuồng, thì chạy tới trước ô đỗ khoản nửa mét cho đến một mét, sau đó đánh tay lái ra ngoài, sao cho khi nhìn vào gương chiếu hậu thì thấy phần thân sau đã vuông góc với bãi đỗ, sau đó ngươi đánh vô lăng từ từ, đạp ga cho xe vào bãi, tuy nhiên, chiếc xe này khá nhỏ nhắn, nên ngươi có thể đánh lái chậm một chút.

Lữ Tiểu Vũ đựa theo hướng dân của Lục Dương, đi tới trước điểm đỗ một tí, đến vị trí rồi, bắt đầu đánh vô lăng lùi xe.

Xe chạy từ từ, dừng ngay sát vào ô.

Lục Dương nói tiếp: "Ngươi có thể nhìn màn hình điều khiển ô tô."

Lữ Tiểu Vũ cuối đầu xuống nhìn màn hình điều khiển, xe ở trường học không có cái này, nàng cũng không có thói quen nhìn xem, sau khi xe chậm rãi lui lại, ngừng, Lữ Tiểu Vũ xuống xe nhìn nhìn, lần này không tệ.

"Được rồi, lần sau ngươi muốn đỗ thì cứ như vậy đi, ta sẽ xem xe ngươi có camera sau cốp hay không, hay có chức năng cảnh báo đỗ không, nếu như mà có, ta kêu người lắp đặt cho ngươi một cái."

Xe ở trường học không có nhiều chức năng như này, nên khi lái xe bình thường, người lái thường dùng gương chiếu hậu để quan sát phía sau, điều này làm cho Lữ Tiểu vũ khi nghe đến camera phía sau cốp phải trầm trồ không thôi.

Đảo một vào trên xe, Lục Dương thật đúng là tìm được chức năng này, không thể không nói, mấy dòng BMW rất đầy đủ tiện nghi, không phân biệt mini hay không, đều trang bị đầy đủ hết. Đã có thiết bị rồi, chỉ cần lắp một cái camera sau cốp, lần sau chỉ cần bấm vào cái nút này, là có thể quan sát phía sau xe, có thể nhìn rõ vạch đỗ.

Lữ Tiểu Vũ bấm vài lần cũng rất kinh ngạc, bội phục nói: "Lục Dương, ngươi biết thật là nhiều."

"Coi như cũng được, mà lên đi, ta kêu đồ ăn bên ngoài rồi, rất nhanh người ta sẽ đến."

Vừa rồi thời điểm còn ở trường học, Lục Dương đã gọi bên phía nhà hàng Tây một cuộc, đoán chừng rất nhanh người ta sẽ đưa đồ ăn tới, bên phía nhà hàng đưa đồ ăn tới rất nhanh. Song, nếu như mà có đưa chậm, Lục Dương cũng sẽ không nói gì, bởi vì tốt chất hắn cao, sẽ không đi mắng chửi người khác.

Nhà hàng sẽ trực tiếp đưa đồ ăn lên tầng bảy của công ty, vì vậy không cần phải chờ ở phía dưới, Lữ Tiểu Vũ nhìn thoáng qua chiếc xe của bản thân, xác nhận đã khóa cửa rồi, mới cùng Lục Dương lên lầu.

"Ngươi kêu món gì, có cá sốt cà chua không?"

Ở trong thang máy, Lữ Tiểu Vũ hỏi.

"Yên tâm đi, biết rõ ngươi thích ăn cá sốt cà chua, nên không thể thiếu rồi, ta còn cố ý đặt một con cá lớn đấy."

Lục Dương cười nói.

Nghe nói như thế.

Lữ Tiểu Vũ nhịn không được nuốt nuốt nước bọt, cảm giác mình không thể chờ đợi được nữa.

Lên tầng.

Lữ Tiểu Vũ về văn phòng làm việc của mình, ở công ty, vì để không bị người ta nói này nói nọ, nên nàng cố ý giữ một khoản cách với Lục Dương.

Lục Dương cũng hướng văn phòng của mình đi đến.

Tuy nhiên, vừa mới chuẩn bị mở cửa, thì cửa đã tự động mở ra, Từ Thi từ bên trong đi ra, hai bím tóc trên đầu nàng nhô lên.

"Lục Dương, ngươi về rồi hả?"

Từ Thi ngẩng đầu, nhìn Lục Dương, chớp đôi mắt to của mình.

"Đúng vậy a."

Lục Dương nhìn nàng.

"Ngươi tính toán đi đâu vậy? Có phải muốn đi ăn cơm hay không, ta gọi món rồi, tí nữa thì đến, có muốn cùng một chỗ ăn không?"

"Không được, không được." Từ Thi khoát tay áo, nói ra: "Nguyệt Nguyệt tỷ nói trưa nay tụ tập ở chung cư Hoa Đình ăn lẩu, nên bảo ta đi cùng, ngươi đi không?"

"Trừ ngươi ra còn có ai nữa?"

Lục Dương hỏi.

Từ Thi trả lời: "Còn có Thẩm Yên, cùng Hứa Dung Dung, cả phòng ký túc xá của ta."

"Vậy thì ta không đi, các ngươi cứ hảo hảo mà chơi, ăn nhiều một chút, tuy rằng bây giờ ngươi dài ra chắc thịt, nhưng ở trong phòng, vẫn còn kém người khác xa." Lục Dương ở trên mặt Từ Thi nhéo nhẹ một chút.

Nếu như chỉ có Trần Thu Nguyệt cùng Từ Thi, hắn cũng đi theo ăn nồi lẩu, nhưng có các bạn cùng phòng thì thôi, hắn cũng không muốn tới quấy rầy làm gì.

Từ Thi lặng lẽ nhìn sang mấy nhân viên đang ngồi ngoài đại sảnh, may mắn không có ai chú ý tới đây.

"Ta đi tước."

Có thể sợ Lục Dương lại làm chuyện gì đó, Từ Thi vội vàng giống như là đang chạy trốn.

Nhìn bóng lưng vội vàng rời đi, khóe miệng Lục Dương nở ra nụ cười, cảm ơn trời đất, tiểu nha đầu này, hình như đã vui tươi trở lại.