Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 512: Phát Hiện (2)




Hay lại bị hắn che mắt, không giống như mình, biết rõ hết thảy mọi việc về Lục Dương, còn tiến tới không chùn bước, nếu như là vế phía trước, Lục Dương quả thật quá đáng, cô nương tốt như vậy, tại sao có thể....Nhớ lại ánh mắt trong bước ảnh kia, đây tuyệt đối là chân tình, dù là diên viên giỏi đến đâu, cũng không thể diễn ra ánh mắt như vậy.

Vù vù vù...

Trần Thu Nguyệt hít vào một hơi.

Hỏi: "Bao nhiêu tiền?"

"Thu ngươi hai mươi đi."

"Ừ."

Trần Thu Nguyệt lấy ra hai mươi tệ đưa tới.

Đột nhiên, nàng mở miệng, nói ra: "Chúng ta thêm bạn bè đi."

...

Lục Thành, một con đường ngoại ô thưa thớt.

Lục Dương dừng xe lại, nhìn xung quanh một lần, xung quanh đều không có người, phụ hợp cho việc tập lái, hắn nói ra: "Ở nơi này đi, vừa rồi ta thấy biển báo, phía trước đường đang sửa chữa, dưới tình huống bình thường, chắc sẽ không có xe tới đâu."

Chạy đến nơi này.

Tự nhiên là vị giúp Lữ Tiểu Vũ luyện làm quen xe.

Tân thủ không dám lái, có đôi khi không phải về vấn đề kỹ thuật, mà trong nội tâm có một cái cửa ải không qua được, dù sao trong lòng vẫn có một chút lo lắng, kỳ thật sau khi cầm lái, cũng sẽ không có cảm giác gì.

Đặc biệt là loại như Lữ Tiểu Vũ, vừa mới thi có bằng lái, nên cảm giác lái xe kỳ thật vẫn còn, vấn đề cũng không phải lớn, điểm duy nhất cần khắc chế, chính là nội tâm chướng ngại.

Lữ Tiểu Vũ từ trên xe đi xuống.

Nhìn bốn phía, nàng nói ra: "Chỗ này cũng thích hợp a."

"Đúng vậy, ở chỗ này làm chút chuyện gì đó, cũng sẽ không bị người khác phát hiện." Lục Dương nói xong, ở trên thân đánh giá Lữ Tiểu Vũ một phne, nhìn bộ dạng rất có hứng thú."

Đổi lại trước kia, Lữ Tiểu Vũ đã lo lắng một hai, nhưng hiện tại không thèm để ý chút nào, nàng hừ lạnh một tiếng: "Cẩn thận ta lại nói cho ba ba biết, làm cho ngươi rớt tín chỉ lịch sử cận đại."

Lục Dương nhụt chí.

Mẹ kiếp, sai lầm lớn nhất của hắn là chọn môn học này, nên đến bây giờ bị xú nha đầu Lữ Tiểu Vũ này uy hiếp.

Không thể không nói, Lữ Bảo Hoa hành hạ Lục Dương cũng rất dễ dàng, chỉ cần không cho qua, thì thi lại cũng không có cơ hội, đến lúc tốt nghiệp, thật đúng là chuyện phiền toái.

Trừ khi hắn lại đi lấy tiền nện nhà trường.

"Được rồi, được rồi, nhìn lại trên người ngươi đi, cũng chỉ có mấy lạng thịt, cho ta ta còn đánh cho." Lục Dương nhếch miệng, chịu không nổi, nói.

Lữ Tiểu Vũ cười cười.

Leo lên ghế lái, còn nhìn Lục Dương hô hào.

"Đi lên đi."

Lục Dương đi đến bên khác, leo lên tay lái phụ, đóng cửa xe lại, nhìn Lục Dương đã lên xe, Lữ Tiểu Vũ nghiêm túc hẳn lên, nàng điều chỉnh lại ghế ngồi một chút, vẫn là kiểu ngồi như lúc thi lái xe, thẩn thể cùng vô lăng như muốn dám chung một chỗ.

"Đừng có ngồi như vậy, kéo ra xa một chút, ngươi mà lái như vậy thì nguy hiểm đấy." Lục Dương nhắc nhở.

Lữ Tiểu Vũ dịch người lui sau một chút, nhưng so với những người khác, thì vẫn tương đối gần, Lục Dương nhìn nhìn, cũng không biết nên nói gì,dù sao nữ lái xe, cũng không thể yêu cầu quá cao.

"D là tiền về phía trương đúng không."

Lữ Tiểu Vũ xác nhận lại.

"Ừ."

Lữ Tiểu Vũ giẫm phanh phải lại, đem xe khởi động lên, xe bắt đầu chuyện động từ từ.

Lục Dương nhắc nhở: "Nhân ga."

Lữ Tiểu Vũ đạp mạnh vào chân ga, tay còn có thoái quen sờ lên hộp số, nhưng sờ mãi không thấy đâu, Lục Dương có chút im lặng: "Ngươi sờ chân ta làm gì?"

Lữ Tiểu Vũ tranh thủ thời gian thu tay lại, nàng lúc này mới nhớ tới, đây là xe số tự động, không cần phải gạt số hay gì, cũng không có bàn đạp ly hợp.

Xe chạy.

Bởi vì không có người, Lữ Tiểu Vũ cũng không khẩn trương, chạy coi như cũng được, ít nhất là đi thẳng không có vấn đề gì, Lục Dương nhìn của Lữ Tiểu Vũ, nhắc nhở một câu: "Ngươi không phải dùng hai chân chứ."

"Không dùng hai chân sao chạy?"

Lữ Tiểu Vũ phồng miệng lên.

Lục Dương nói: "Không cần phải đặt hai chân vào chân ga, một chân là được rồi, một chân đặt ở chân ga, gót chân chạm đất, trái phải thao tác, như vậy có thể tránh khỏi tình huống vừa đạp phanh vừa đạp ga."

Lục Dương cải tạo những thói quen tật xấu của Lữ Tiểu Vũ khi lái xe.

Cùng không biết huấn luyện viên lái xe dạy như thế nào, Lữ Tiểu Vũ có không ít bệnh xấu, song có điều, có một chút may mắn, đó là Lữ Tiểu Vũ thông minh, Lục Dương nhắc nhở một lần, nàng cảm thấy có đạo lý nên sửa đổi theo, không giống như những mấy nữ tài xế khác, ngươi hảo tâm nhắc nhở nàng, nàng chưa chắc đã nghe, còn nói ngươi phiền phức.

Đồng học Tiểu Vũ học lái xe vẫn có chút thiên phú.

Lục Dương không thừa nhận cũng không được, ngoài trừ những tật xấu khi lái xe ra, thì kỹ thuật lái xe của Lữ Tiểu Vũ rất ổn định, dù sao nàng cũng học được hơn một năm rồi, cũng không biết đốt cho trường học bao nhiêu tiền.

Lục Dương rất muốn hỏi thầy hiệu trưởng trường học, sinh viên như Lữ Tiểu Vũ, thường giúp bọn họ kiếm được bao nhiêu tiền.

Đối với Lữ Tiểu Vũ, nàng không biết chiếc BMW này có khác hơn mấy chiếc xe hơi khác hay không, đối với nàng đây như một món đồ chơi vậy, nên nàng chơi hết sức vui vẻ, đặc biệt là sau khi quen tay, nàng lái vòng này sang vòng khác không biết mệt mỏi.

Chạy một chút cho đến trưa rồi mới nghỉ ngơi, Lục Dương nhìn đồng hô điện tử trên xe, từ năm mươi tám km biết thành một trăm ba mươi tám km rồi, tức là, Lữ Tiểu Vũ chạy ở con đường vắng vẻ này tám mươi km.

"Xe số tự động chạy thật đơn giản."

Lữ Tiểu Vũ hưng phân nói.

"Được rồi, được rồi, ta biết ngươi lợi hại rồi, chúng ta về đi, ngươi lái."

"Ta lái à."

Lữ Tiểu Vũ còn có chút khẩn trương.

"Đúng vậy, kỹ thuật của ngươi không tệ, vấn đề không lớn, chỉ cần chạy chậm một chút thì sẽ không có chuyện gì, với lại có ta ở bên cạnh nhìn xem, yên tâm."

"Vậy được rồi."

Lữ Tiểu Vũ cắn răng một cái, khởi động xe con, từ tuyến đường vắng vẻ rời đi, trên đường đi, nàng rất cẩn thận lái xe, thời điểm đến đường lớn, người xe rất nhiều, tốc độ lái xe của Lữ Tiểu Vũ còn chưa vượt qua 30km 1h, cũng mặc kệ xe đằng sau bóp còi inh ỏi thế nào, thời điểm có chiếc xe vượt qua, còn hạ kính xuống mắng mỏ vài câu, nhưng thấy người lái là một tiểu muội đáng yêu, cũng không nói gì mà lái đi....

Khoản mười hai giờ trưa, Lữ Tiểu Vũ đem xe lái về bên ngoài Tây Môn, trên đường đi vô cùng an toàn.

Tuy nhiên, thời điểm đi vào trường học, nàng cũng không dám lái.

"Trường học quá nhiều người, ta luyện thêm mấy lần đã rồi tính."

Lữ Tiểu Vũ nói ra.

Trường học khắp nơi đều là sinh viên, Lữ Tiểu Vũ đối với kỹ thuật của mình cũng không phải tự tin như vậy, Lục Dương nhẹ gật đầu, đổi sang tay lái, đem xe tiến vào trong trường học.

Quan niệm của Lữ Tiểu Vũ không tệ, một khi đã lái xe, an toàn là quan trọng nhất, không chỉ là an toàn của mình, mà còn có an toàn của ngươi đi đường.

Có câu nói, cẩn thận sẽ không ra sai lầm lớn.

Lái xe tới dưới vườn khởi nghiệp.

Lục Dương cũng không trực tiếp đỗ xe, mà xuống, nhìn Lữ Tiểu vũ, nói ra: "Ngươi tự mình đỗ xe đi, bản thân luyện tập một chút, ta giúp ngươi nhìn xem."

Bãi đỗ xe vườn khởi nghiệp không có người nào, đại bộ phận vị trí đều trống không, năm vị trí bên cạnh không có xe, Lục Dương mới yên tâm cho Lữ Tiểu Vũ luyện tập.

"Đỗ xe vào bãi, ta vẫn rất tự tin đấy."

Lòng tin của Lữ Tiểu Vũ rất mạnh.

Mấy lần trước, để chuẩn bị cho thi Bài 2, nàng ở trường học chuyên môn luyện tập bài này, Lữ Tiểu Vũ đánh vô lăng chuyển hướng, dưới ánh mắt quan sát của Lục Dương, nàng đem xe đỗ vào vị trí ở giữa, chuẩn mực đỗ xe vào trong, không xê dịch trái phải chút nào, động tác rất chuẩn.