"Đi thôi."
Hứa Dung Dung lên tiếng, hai người hướng cửa hàng bán hoa đi tới, còn chưa tới cửa, các nàng đã nhìn thấy bộ dạng của bà chủ cửa hàng, Hứa Dung Dung có chút hâm mộ nói: "Bà chủ cửa hàng cũng là một bông hoa a, nhìn vóc dáng kìa, thật là đẹp."
Lúc trước Hứa Dung Dung rất tự tin.
Dù ở trong toàn bộ khoa máy tính, cũng chỉ có hai người là Từ Thi cùng Trần Thu Nguyệt mới có thể áp chế nàng về mặt nhan sắc một tí, nhưng bởi vì Từ Thi quá gầy gò, thân hình không nở nang, vì vậy người có thể hơn nàng ở mọi phương diện, chỉ có Trần Thu Nguyệt.
Nhưng hiện tại.
Nhìn thấy vóc dáng bà chủ bán hoa, nàng có chút tự ti.
Vóc người này.
Tuyệt đối đạt tỉ lệ hoàng kim.
Thân cao đúng một mét bảy, ở trong giới nữ sinh tuyệt đối là cao, hơn nữa cái chỗ kia...cũng quá nở nang quá rồi.
"Xin chào mỹ nữ, hai người muốn mua hoa không?"
Liễu Thanh Thanh nhìn thấy hai vị khách đứng ở cửa, chủ đông đi tới chào hỏi.
"Ừ, đúng vậy."
Hứa Dung Dung nhẹ gật đầu, đi vào, nói ra: "Sắp tới ngày nhà giáo rồi, chúng tôi định mua hoa cho giáo viên, mà không biết mua hoa gì, ngươi có đề nghị gì không?"
"Có a, hai người xem hoa này đi..."
Liễu Thanh Thanh quay người chỉ vào một chậu hoa tươi.
Nhìn dáng người nhìn chứ S, Trần Thu Nguyệt có chút hâm mộ, mình có nên giảm cẩn hay không? Nếu giảm cân đi một chút, dáng người có thể giống với nữ nhân này không?
Tuy nhiên, Lục Dương lại nói, bản thân hắn ưu thích đầy đặn, hay là tìm cơ hội nói chuyện với hắn một chút.
Trần Thu Nguyệt có chút thất thần.
Chủ yếu là lần đầu thấy nữ xinh tương xứng với mình, vị vậy nàng khó trách khỏi muốn so sánh một cái.
Liễu Thanh Thanh nói ra: "Đây là hoa lay-ơn, đại biểu cho hoài niệm, dụng tâm, trường thọ, phúc lộc an khang, làm hoa tặng cho thầy cô giáo không tệ, còn có nhưng loại hoa này nữa..."
Nàng chỉ vào một số loại hoa khác.
"Hoa cẩm chướng này không tệ, hoa hồng đào này cũng rất đẹp, còn có hoa tu-líp, hoa bách hợp, tặng cho lão sư đều phù hợp, các ngươi mua gì, chúng ta bên này đều có."
"Nguyệt Nguyệt, chúng ta mua hoa gì đây?"
Hứa Dung Dung quay đầu lại hỏi.
Nàng có chút lựa chọn khó khăn, bởi vì những bông hoa này hoa nào cũng đẹp.
"Lấy hoa lay-ơn đi, hoa cẩm chướng khẳng định sẽ có nhiều người tặng, chúng ta tặng hoa đại chúng như vậy, cũng không có chút đặc biệt rồi." Trần Thu Nguyệt suy nghĩ một chút rồi đáp.
"A, vậy thì ta muốn lấy hoa lay-ơn, lão bản, ngươi giúp ta gói lại, một, hai, ba,..."Hứa Dung Dung đếm số lượng giao viên cần tặng, tiếp tục nói: "Ngươi gói lại cho ta mười một bó, ta đặt tiền trước cho ngươi, sáng thứ hai thì tới lấy sau."
"Được, không có vấn đề."
Liễu Thanh Thanh cười cười.
Nàng rất vui vẻ.
Đây là một khoản làm ăn lớn.
"Tổng cộng hết bao nhiêu tiền?"
Hứa Dung Dung hỏi.
Liễu Thanh Thanh tính một cái: "Một bó hoa lay-ơn mười hai tệ, ngươi muốn mười một bó, tổng cộng lấy một trăm ba đi."
Nàng bớt đi hai tệ.
Nếu như so sánh với các cửa hàng bán hoa khác, thì hoa lay-ơn ở đây mắc hơn một chút, đương nhiên, một bông hoa ở đây lớn hơn các bông hoa ở cửa hàng khác rồi, Hứa Dung Dung đang vốn lo lắng về cái giá quá mắc, nhưng sau khi nghe giá xong, liền yên tâm xuống tổng cộng một trăm ba, cái giá này vẫn còn rẻ.
Nàng từ ví tiền lấy ra một tờ một trăm tệ, lại đếm thêm ba tờ tiền giấy mười tệ, sau đó cùng một chỗ đưa tới: "Ngươi đếm một chút, đủ rồi đấy."
"Đủ rồi, đủ rồi." Liễu Thanh Thanh thu tiền lại, lại đi tới quần hàng viết cho họ một cái biên lai, đưa cho Hứa Dung Dung, nói ra: "Sáng thứ hai, ngươi cầm biên lai này tới lấy hoa là được."
"Tốt, cảm ơn."
Hứa Dung Dung đem biên lai cất cẩn thận vào trong ví.
"Nguyệt Nguyệt tỷ, chúng ta đi thôi."
"Chờ một chút."
Trần Thu Nguyệt chỉ vào chậu cây măng leo, nói ra: "Ta cũng muốn mua vài cọng măng leo để ở trong nhà nuôi cho vui."
"Có thể a, bảo bà chủ chọn cho ngươi là được rồi."
Hứa Dung Dung nhìn vào cây măng leo.
Là xanh mượt, nếu như nuôi trong nhà cũng không tệ.
"Để ta giúp ngươi chọn hai cây, cây măng leo đặt ở trong nhà rất tốt, bên phía quầy hàng của ta cũng đặt trên bàn một cây, không tệ lắm." Liễu Thanh Thanh cười nói.
"Vậy được, ngươi chọn đi."
Trần Thu Nguyệt gật đầu, sau đó bắt đầu đi lòng vòng trong tiệm hoa ngắm, cửa hàng bán hoa cũng không lớn, chỉ có hơn bốn mươi mét vuông, thời điểm Liễu Thanh Thanh vẫn còn lựa chọn cây măng leo, Trần Thu Nguyệt cũng đi theo nhìn một lần.
Bất tri bất giác, Trần Thu Nguyệt đã đi đến đằng sau quầy hàng, trên quầy của Liễu Thanh Thanh cũng đặt một cây măng leo, cành lá rậm rạp, nhìn qua là biết nuôi không tệ, nàng cảm thấy lựa chọn của mình rất đúng.
Ở dưới chậu cây măng leo, có một cái khung hình.
Lòng hiếu kỳ của nàng nổi lên, Trần Thu Nguyệt liếc qua nhìn.
Sau đó nàng bị sợ đến ngây người.
Ở trên tấm hình, là bà chủ cửa hàng hoa xinh đẹp, đang nhón chân lên, hôn lên môi người nam nhân bên cạnh, trong ánh mắt tràn đầy tình yêu say đắm.
Đương nhiên, điểm này không phải là điểm trọng yếu.
Quan trọng là..Người con trai trong ảnh mang một chiếc mũ lưỡi trai, thể hiện nét kinh ngạc, không phải Lục Dương thì còn có thể là ai?
Trần Thu Nguyệt ngây ngốc.
Vừa rồi nàng còn đang suy nghĩ, lão bản xinh đẹp thế này, có phải kết hôn rồi hay không, bạn trai là thể loại như nào, nhưng nay nhìn thấy, người ấy hóa ra là Lục Dương....
Nàng tuyệt đối sẽ không nhận lầm, trừ khi Lục Dương có anh em sinh đôi của mình.
"Nguyệt Nguyệt, ngươi còn chờ gì nữa?"
Hứa Dung Dung tò mò đi tới.
Trần Thu Nguyệt lo lắng Hứa Dung Dung nhìn thấy tấm ảnh, vội vàng từ sau quầy hàng rời đi, nói ra: "Không có gì."
"Cây măng leo đóng gói kỹ rồi."
Liễu Thanh Thanh dùng một cái túi đẹp đẽ, đem cây măng leo bỏ vào.
"Cảm ơn."
Trần Thu Nguyệt ngẩng đầu.
Lần nữa đánh giá bà chủ cửa hàng bán hoa, nhưng ánh mắt lần này nhìn kỹ hơn lần trước, Liễu Thanh Thanh quả thần hoàn toàn chính xác phù hợp với gu thẩm mỹ của Lục Dương, coi như là nàng biến thành nam nhân, đoán chừng cũng thích.
Nhưng....nàng ta có biết hết về Lục Dương hay không?