Tống Giai không dám nói thẳng Lâm Viện Viện lại mơ mộng hão huyền.
thấy mục tiêu, nàng chỉ vào một con đường ở Tây Môn, nói ra: "Chính là chiếc xe kia, bọn họ ở trên chiếc xe đó, chúng ta mau mau đuổi theo."
"Đuổi theo làm...gì."
Vừa mới chuẩn bị lấy đà để chạy, Lâm Viện Viện đã bị Tống Giai kéo lại.
Như một chiếc lò xo vậy.
Khí lực của Tống Giai rất lớn, không xê dịch chút nào.
Tống Giai ở trên đầu nàng gõ thêm cái nữa, nói ra: "Lâm Viện Viện, ngươi có phải bị choáng đầu hay không, chúng ta làm sao mà đuổi theo xe hơi, hơn nữa đó là BMW Mini Cooper đấy, là xe nữ sinh, Lục Dương lái chiếc Audi màu đen, ngươi sẽ không phân biệt được màu sắc cùng lớn nhỏ chứ."
"Thật mà."
Lâm Viện Viện ủy khuất nói.
"Ngươi gọi cho Lục Dương chưa?"
Tống Giai lại hỏi.
"Chưa gọi, ta nhìn thấy hắn cùng nữ sinh ở một chỗ, làm sao dám điện thoại qua?" Lâm Viện Viện lắc đầu.
Tống Giai im lặng, nói: "Vậy ngươi có muốn gọi nữa không hả?"
"Gọi, đương nhiên phải gọi, không gọi sao chứng minh là ta đúng."
Lâm Viện Viện bấm điện thoại.
"Thực xin lỗi, số máy quý khách gọi đang bận, xin vui lòng liên hệ lại sau."
Mới vang lên một tiếng, điện thoại đã bị tắt máy.
Lâm Viện Viện mở to hai mắt nhìn.
Mình bị từ chối.
Nàng tiếp tục gọi: "Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện tại không có sóng, vui lòng liên lạc lại sau."
Tình huống gì thế này?
"Ngươi xác định mình đang gọi điện cho Lục Dương chứ?" Tống Giai nhịn không được hỏi, nha đầu Lâm Viện Viện này, sơ ý chủ quan, nói không chừng bấm nhầm số của ai rồi.
"Là hắn, tuyệt đối không sai, nhất định là hắn chột dạ, vì vậy không dám nhận điện thoại, Giai Giai tỷ, nếu không ngươi gọi cho hắn đi, gọi cho hắn thử một lần?" Lâm Viện Viện chờ mong.
Nghe nói như thế, Tống Giai vội vàng lắc đầu: "Là ngươi mượn tiền của hắn, cũng không phải ta, ta vì sao lại gọi cho hắn làm gì, ngươi không gọi, thì chúng ta đi ăn cơm đi, ta cũng có chút đói bụng rồi."
Nhìn chiếc xe con biến mất trên đường, Lâm Viện Viện không phục, gọi thêm mấy lần, đều là thuê báo quý khách đang gọi ngoài vùng phủ sóng...nàng có chút nhụt chí, nói: "Đi ăn cơm đi...."
Cả hai quay người hướng về phía quán cơm đi đến.
Trên đường, Lâm Viện Viện mộc mực thở dài, nàng suy nghĩ cẩn thận mới biết được, mình bị Lục Dương kéo vào sổ đen rồi.
Trên đường Tây Môn.
Lữ Tiểu Vũ ngồi ở vị trí phụ lái nhịn không được hỏi: "Ngươi vì sao lại không nghe điện thoại."
"Gần đây ta có mua nhà, có để lại số điện thoại, sau đó liên tục nhận được mấy cuộc gọi spam, vì vậy, nếu không có tên, ta sẽ không nghe máy."
Lục Dương đưa di động vào trong túi áo, giải thích một tiếng.
"A."
Lữ Tiểu Vũ tỏ ra đã hiểu.
Nếu đổi lại là nàng, cũng sẽ làm như vậy.
Nàng liếc qua Lục Dương, hỏi: "Ngươi mua nhà ở đâu?"
"Ở vùng ngoại thành, một căn biệt thự."
Lục Dương thuận miệng nói.
"À."
Lữ Tiểu Vũ cũng chẳng suy nghĩ nhiều, tuy rằng Lục Dương không có lấy tiền của công ty, nhưng nàng biết rõ Lục Dương có một cái bảo khố nhỏ.
Lúc trước, nếu không phải Lục Dương góp thêm vốn vào sáu triệu, cổ phần của nàng cũng sẽ không bị pha loãng như hiện tại, chỉ còn sáu phần trăm.
"Có thời gian ta sẽ tới biệt thự ngươi thăm quan." Ra khỏi trường, Lữ Tiểu Vũ thắt dây an toàn.
"Còn không biết lúc nào thì lắp đặt thiết bị xong, chờ làm tốt sẽ cho ngươi đến thăm quan." Lục Dương qua loa nói.
Lữ Tiểu Vũ cũng khách khí một cái, không nghe được ý tứ trong lời nói của Lục Dương.
Xe từ Tây Môn rời đi.
Đi phía trước thêm 500 mét, Lục Dương quẹo trái, theo cửa Bắc chung cư Hoa Đình đi qua, tiếp tục đi lên phía trước, trên đường Ngô Đồng, xe cũng tương đối ít, nhưng thỉnh thoảng lại có học sinh tiểu học đi qua, vì lí do an toàn, Lục Dương lái xe khá chậm.
Ven đừng.
Lục Dương vừa lái xe đi qua.
Hứa Dung Dung chỉ vào chiếc xe, có chút hâm mộ nói: "BMW mini cooper, loại xe ta thích nhất kìa."
Trần Thu Nguyệt cũng nhìn thoáng qua, nói ra: "Cũng đẹp, mà ta ưu thích mấy chiếc lớn hơn."
"Nếu ngươi ưa thích như vậy, thì về sau mua mấy chiếc Benz G đi."
Hứa Dung Dung thu hồi ánh mắt, cười hì hì mà nói.
Trần Thu Nguyệt lắc đầu: "Không được, Lục Dương nói xe kia hắn đã lái qua một lần, không thoải mái lắm, lại có chút đau eo.."
"Lục Dương lúc nào lái qua Benz G?"
Hứa Dung Dung có chút kinh ngạc.
Đối với sinh viên thời nay mà nói, một chiếc xe Benz mấy triệu đã là một chiếc thần xe, tuyệt đối tượng trương cho thân phận cùng địa vị, đối với bọn họ, là xa không thể chạm.
"Ta cũng không biết, quên hỏi, mà tiệm mở cửa rồi, đợi người ta rời đi, chúng ta đi vào xem một chút."
Trần Thu Nguyệt nhìn thoáng qua cửa hàng bán hoa.
Vừa rồi bên trong có rất nhiều khách nhân, vì vậy các nàng chưa tiến vào, đợi một hồi, vị khách cuối cũng cũng đi ra.