"Lâm Viện Viện, ngươi đem tiền đến trả cho Lục Dương, còn gọi ta đi theo làm gì?"
Dưới bóng cây trên đường nhỏ, Tống Giai cất bước bằng một sải chân dài, đi bên cạnh Lâm Viện Viện, phàn nàn nói.
Lâm Viện Viện chính khí hào hùng, nói :"Giai Giai tỷ, ngươi cũng không phải không biết, Lục Dương là một cặn bã nam, ta lại là con gái yếu ớt, nếu đến có một mình, bị hắn khi dễ thì phải làm sao bây giờ?"
"Nói hưu nói vượn, Lục Dương có lần não khi dễ ngươi chưa? Thời điểm ở Thân Thành, các ngươi còn ở cùng một nhà, người ta cũng không đụng chặm gì tới ngươi."
Tống Giai cảm thấy Lâm Viện Viện thuần túy là rảnh rỗi sinh nông nổi.
Hay bị chứng vọng tưởng?
"Giai Giai tỷ, ngươi không biết đâu, ngày đó ta lo lắng gần chết, một đêm ngủ không ngon giấc lần nào."
Lâm Viện Viện đương nhiên sẽ không nói, bởi vì mình nghĩ ngợi lung tung đến ác mộng, mới ngủ không ngon được.
"Dừng, ngươi cảm thấy ta sẽ tin sao, ngươi bình thường còn ngủ hơn cả heo."
Ánh mắt Lâm Viện Viện đảo vòng vòng.
Nhắc đến Thân Thành, nàng lại nhớ tới một chuyện.
"Giai Giai tỷ, lần trước ở trong điện thọa ngươi có nói, sẽ đáp ứng ta một điều kiện, là thật hay giả vậy?"
Tống Giai trừng mắt nhìn nàng: "Ta lúc nào đáp ứng với ngươi?"
"Chính là lần trước tại nhà ga Thân Thành, thời điểm ta gọi cho ngươi, ngươi nói tìm Lục Dương hỗ trợ, nên ngươi phải đáp ứng ta một việc."
Lâm Viện Viện sốt ruột nói ra.
Tống Giai suy nghĩ một chút: "Ta hình như đúng là đã từng nói qua, nhưng mà ngươi cũng không dựa theo yêu cầu của ta mà đi tìm Lục Dương, ngược lại một mình chạy đến tiệm nét, vì vậy không có cái hứa hẹn nào hết."
"Nhưng mà kết quả cuối cùng giống nhau mà."
"Kết quả là kết quả, quá trình là quá trình, Lâm Viện Viện, cái con nha đầu chết tiệt nhà ngươi, ngươi không phải nghĩ đến chuyện xấu gì chứ."
Tống Giai ở trên đầu nàng gõ một cái.
Lâm Viện Viện cũng không phải nghĩ xấu như Tống Giai tưởng.
Nàng đang muốn dùng điều kiện này, để Tống Giai ngủ với nàng một đêm, ôm Giai Giai ngủ, nghĩ đến cảm giác tốt đẹp kia, ài, đáng tiếc, cơ hội tốt như vậy mà bỏ lỡ mất rồi.
Tống Giai nhìn thoáng qua quầy bán hàng vặt, không để ý đến Lâm Viện Viện đang thất lạc, nói ra: "Sắp tới nơi rồi, ngươi gọi cho Lục Dương trước đi, ta phải đi mua lược."
"n."
Lâm Viện Viện trả lời một câu, nàng cũng biết rõ sáng nay lược của Tống Giai hỏng mất.
Cầm lấy điện thoại, chuẩn bị gọi điện cho Lục Dương.
Nhưng mà, vừa mới tìm được dãy số Lục Dương, chuẩn bị gọi tới, nàng lại nhìn thấy phía trước đó không xa, một người rất giống Lục Dương, không phải rất giống, mà chính là Lục Dương....
Bên cạch hắn, là một mỹ nữ nàng chưa bao giờ thấy qua.
Bộ dạng của hai người rất thân mật.
Lục Dương còn giúp nàng mở cửa xe, nữ nhân sau khi vào trong xe, Lục Dương cũng tiến vào.
Lâm Viện Viện ngây ngẩn cả người.
"Giai Giai tỷ."
Một lát sau, Lâm Viện Viện mới giật mình tỉnh lại, vội vàng kêu gọi Tống Giai, đợi nàng quay đầu lại nhìn, Tống Giai đã đi vào một siêu thị nhỏ rồi, Lâm Viện Viện nhìn dãy số trên điện thoại, gọi hay không, gọi hay không gọi...
Vì sao!
Vì sao mỗi lần nhìn thấy Lục Dương, bên cạch hắn lại có một nữ sinh khác nhau, hơn nữa lớn lên cũng không tệ, đều là đại mỹ nữ.
Tên hỗn đản này, đến cũng cặn bã bao nhiêu nữ sinh rồi.
Hơn nữa.
Nghĩ đến lời nói của Lục Dương tại thời điểm ở Thân Thành, Lâm Viện Viện một hồi lo lắng, lúc ấy Lục Dương giả mạo anh rể nàng, đây không phải là tâm tư của Tư Mã Chiêu trong sách sử sao?
Hắn đối với Giai Giai tỷ, khẳng định có ý đồ.
"Giai Giai tỷ?"
"Gọi gì vậy."
Tống Giai mua xong lược, đang chuẩn bị thanh toán.
"Ngươi mau tới đây nhanh lên."
Lâm Viện Viện sốt ruột mà nói.
"Vội cái gì."
Tống Giai móc từ trong ví ra một tờ mười tệ, đưa cho lão bản siêu thị, chiếc lược ba tệ một cái, lão bản ở trong ngăn kéo tìm cả buổi, mới tìm được năm tệ cùng hai tệ tiền xu đưa tới.
Tống Giai nhận lấy tiền thối, liền đi ra ngoài, đi tới bên cạch Lâm Viện Viện, nàng nói ra: "Ngươi vội vàng như vậy làm gì?"
"Ta nhìn thấy Lục Dương rồi, hắn đi cùng với một nữ sinh khác, hơn nữa bộ dạng quan hệ rất thân."
Lâm Viện Viện không nhịn được nói ra.
Phản ứng của Tống Giai cũng rất bình thản, ồ một tiếng.
Loại chuyện này, nàng nghe từ Lâm Viện Viện cũng vô số lần, không mười lần cũng phải tám chín lần, sớm đã thành thoái quen, mấu chốt nhất, mỗi lần Lâm Viện Viện đều ăn nói linh tinh, nàng căn bản không nhìn thấy Lục Dương.
"Thật mà, bọn họ đang ở trên chiếc xe đó."
Lâm Viện Viện vội vàng chỉ tay vào một phương hướng.
"Không phải, ta thật sự thấy được." Lâm Viện Viện ở bốn phía tìm tìm, cuối cùng cũng đã tìm Nhưng mà...
"Xe...Xe đâu mất rồi?"
Mới đây một hồi, chiếc xe đã biến mất không thấy.
Tống Giai biểu lộ như đã sớm biết, mắt nhìn Lâm Viện Viện: "Chắc ngươi lại hoa mắt rồi."