Chuyện Dư Phương về sau thế nào, Lục Dương biết được còn do phụ đạo viên Kiều Khải Minh kể.
Ngày đó.
Trường học nhờ dì quản lý ký túc xá, cùng bạn cùng phong thay nhau nhìn ngó nàng, còn bên phòng giáo vụ đẩy nhanh qua trình làm thủ tục đuổi học, đem học phí học kì mới trả lại, rồi đợi phụ thân Dư Phương đến trường học, đem nàng mang đi.
Song.
Vụ việc làm ầm ĩ vẫn có chút tác dụng, ít nhất là thời điểm bố của Dư Phương đến trường, cũng không trách cứ nàng nhiều, chỉ nói nàng muốn ra ngoài làm công, hay là ôn rèn luyện rồi thi lại.
Còn một việc nữa, vì phòng ngừa những chuyện tương tự phát sinh, trường học đem ban công trên đừng tòa nhà ký túc xá khóa lại, thế là về sau hết bài vừa ăn đồ nướng vừa ngắm sao băng rồi.
Trong phòng 504.
Siêu ca mặc dù không có chơi game, nhưng thanh âm bàn phím vẫn vang đùng đùng không dứt.
Nhìn màn hình, hình như là hắn đang cùng một muội tử nói chuyện phiếm, hơn một năm nay, tốc độ đánh chữ của Siêu ca ngày càng tăng lên, hiện tại có thể đánh mà không cần nhìn bàn phím, Lục Dương có chút hoài nghi, tốc độ gõ chữ của mình, có nhanh hơn tốc độ cào phím của Đinh Siêu hay không.
"Nói chuyện phiếm với ai vậy?"
Lục Dương hỏi một câu.
Siêu ca không quay đầu lại, tiếp tục gõ một hàng chữ, gửi qua, sau rồi mới lên tiếng: "Cùng với một tiểu muội năm nhất."
"Má."
Lưu Lỗi nghe vậy, nhịn không được mắng một câu.
"Siêu ca, ngươi lúc nào lại quen biết học muội năm nhất rồi."
Siêu ca cười hắc hắc: "Các ngươi không hiểu đâu, ngươi cho rằng ta lãng phí thời gian đến thao trường nhìn coi làm gì, còn không phải vì tìm kiếm mục tiêu sao, học muội này được ta cho một ly trà sữa là có được QQ, lớn lên không tồi..."
Nghe được Đinh Siêu tự hào nói, Lục Dương có chút kinh ngạc, Siêu ca dính vào kiếp đào hoa rồi sao, không nên a, không phải Siêu ca phải độc thân bốn năm đại học à? Hay lại xảy ra hiệu ứng hồ điệp...
Dù sao trong khoảng thời gian này, mình cũng kích thích Siêu ca hơi nhiều.
Tuy rằng nhận được nhiều đả kích, nhưng Siêu ca cũng có thể ở trên người mình học được điều gì đó.
Can đảm, cẩn trọng, da mặt dày, chỉ cần học được những thứ này từ hắn thôi là có thể thoát khỏi độc thân.
Tuy nhiên, Lục Dương không nhịn được vẫn còn nhắc nhở một câu: "Siêu ca, ngươi đừng quên nữ nhân bán trà lần trước, cẩn thận bị gạt a."
Trên cái thế giới này, làm sao có nhiều bánh ngọt như vậy.
Nếu ngươi nhận được một cái bánh, thì phải suy nghĩ một chút, bên trong có giấu độc không.
"Không sao, không sao." Đinh Siêu khoát tay áo: "Ta tự mình xin số QQ, làm sao có thể nam giả nữ được, Lục Dương, ngươi đây là đang ghen tị ta."
"Ta nhổ vào, ta thèm ghen tị ngươi?"
Lục Dương lắc đầu.
Hắn cảm giác Đinh Siêu là người dễ bị lừa a.
Lục Dương đứng dậy, nhìn thoáng qua cuộc nói chuyện phiếm của Siêu ca, vì có chút xa, xem không rõ lắm, hắn hỏi: "Siêu ca, ngươi đang nói chuyện về vấn đề gì đó."
"Nói về sự kiện của Dư Phương."
Đinh Siêu cười nói.
Chuyện của Dư Phương, ở trường học tạo thành ảnh hưởng rất lớn, tuy rằng cuối cùng kết thúc qua loa, tuy nhiên, toàn bộ đệ tử viện công nghệ, đều biết chuyện này.
Lục Dương đến gần, liếc qua đoạn nhắn tin của Đinh Siêu.
"Dưới tình thế khẩn cấp, bạn học của anh bước nhanh về phía trước, một tay đưa ra kéo nữ sinh từ trên lan can xuống dưới, lại cho nàng một cái tát, nói, chính ngươi không biết quý trọng thân thể mình, thì trên thế giới này, làm sao có người quý trọng đến ngươi."
Đây là nội dung Siêu ca vừa rồi gửi đi.
Móa!.
"Siêu ca, ngươi đang viết gì đó, đây là ngươi viết về ta sao?"
Lục Dương mở to hai mắt mà nhìn.
Cái này chính là thêu dệt vô cớ, bản thân rõ ràng nói Dư Phương chỉ không biết xấu hổ thôi mà, có nói câu nào liên quan đếm quan tâm đâu?
Đinh Siêu có chút lúng túng, hắn vội vàng ẩn khung chát xuống, nói ra: "Cái này còn không phải để chém gió sao? Dù sao, ngươi cũng là một đại anh hùng cứu người của ký túc xá chúng ta, nhưng ngươi lại quá bình tĩnh, ta cầm tô điểm thêm một ít cho cool ngầu, chỉ thoáng thêm một tí thôi."
"Đây là thêm một tí của ngươi? Có mà ngươi đang sửa đổi hoàn toàn kịch bản thì có."
Lục Dương có thể nghĩ đến.
Cái học muội này, nếu như đọc xong những thứ Đinh Siêu viết, sau đó não tự động bổ sung thêm, thành ra một câu chuyện Lục Dương cùng Dư Phương có gút mắc tình cảm ở giữa, đây cũng quá xàm xí rồi.
Cũng may, Đinh Siêu chưa nói tên hắn, bằng không Lục Dương thậm chí nghĩ đến đánh vài cái lên đầu Siêu ca.
"Lục ca, bớt giận bớt giận, vì chung thân đại sự của huynh đệ, ngươi coi như không nhìn thấy là được đi."
Đinh Siêu tỏ ra biết sai.
"Cút đi, về sau đừng có nói ngươi là huynh đệ của ta nữa."
Lục Dương mắng một câu.
Đinh Siêu cười hắc hắc, sau đó tiếp tục trò chuyện.